Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 57



Trên đường về, lão Trần vui như mở cờ trong bụng. Ngồi ghế phụ, ông vừa gặm bánh nướng vừa uống coca, còn đòi lái xe khiến Trương Huấn và Trần Lâm Hổ hết cả hồn.

Về đến chân khu nhà, ông vẫn còn phơi phới tinh thần. Hai người phải hợp sức mới thuyết phục được ông về nhà. Chiều hôm đó, bàn mạc chược nhà họ Trần lại được bày ra.

Không khí ảm đạm bao trùm căn hộ số 2 bấy lâu nay cuối cùng cũng tan đi. Thấy ông nội lại có thể tung hoành trên chiến trường mạc chược, Trần Lâm Hổ cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu gói ghém đồ ăn thức uống trong nhà, cầm theo máy tính bảng lên tầng hai.

Trương Huấn dậy từ sáng sớm rồi lại tất bật nửa ngày, về nhà ngủ một giấc đến tận lúc này mới tỉnh. Anh còn đang mơ màng nằm trên ghế sofa đùa nghịch với mèo, nghe tiếng Trần Lâm Hổ mở cửa liền lên tiếng: "Ông cụ ổn chứ? Anh ở phòng này."

"Ổn lắm, vừa bày xong bàn mạc chược, ông bà nội Đinh Vũ Lạc phi như bay vào nhà em, nhanh nhẹn hơn cả nhóc Đinh Vũ Lạc." Tâm trạng Trần Lâm Hổ cũng vui vẻ lây, nói nhiều hơn thườn lệ. Cậu vừa nói vừa lắc lắc túi bánh đậu đỏ và nước cam trong tay về phía Trương Huấn thấy, "Bánh đậu đỏ ông nội em tự gói đấy, anh ăn không?"

"Em nói vậy, tự dưng thấy đói ghê," Trương Huấn vớ lấy túi, lấy ra một cái bánh đậu đỏ cắn một miếng, "Ngon đấy!"

Trần Lâm Hổ đá đá chân Trương Huấn đang gác lên tay vịn ghế sofa, ra hiệu cho anh nhường chỗ: "Trưa thấy anh ăn không nhiều, đoán là canh thịt cừu có mùi tanh quá nên anh không thích."

Thực ra không chỉ vì mùi vị, mà còn vì những lời nói với lão Trần khi lái xe, khiến Trương Huấn hơi ăn không ngon.

Đúng là một người tốt. Trương Huấn chỉ nghĩ đến việc ông lão vui vẻ này sẽ có tâm trạng thế nào khi biết chuyện của anh với cháu trai ông, là thấy lòng nặng trĩu.

Nhưng Trương Huấn không định nói điều này với Trần Lâm Hổ, không cần thiết, chỉ khiến cái tên hay suy nghĩ lung tung này cùng mình lo lắng mà thôi.

"Em là ai mà vừa lên đã tranh chỗ với chủ nhà thế?" Trương Huấn không nhường, lười biếng nằm ì ra, trên bụng còn có một con mèo mập, "Đi, lấy thuốc lá và bật lửa cho anh.""

Trần Lâm Hổ không vui, một tay nắm cổ chân Trương Huấn, một tay kéo quần thể thao rộng thùng thình của anh lên, để lộ một đoạn bắp chân cân đối: "Em không lên anh cũng chẳng muốn động đúng không? Thấy em là sai bảo liền."

Chân bị cù đến ngứa ngáy, muốn trốn nhưng lại bị Trần Lâm Hổ nắm chặt cổ chân, Trương Huấn vừa cười vừa đạp chân, con mèo béo tức giận bỏ chạy, cái bánh đậu đỏ ăn dở suýt rơi xuống đất: "Mệt quá em ơi, anh dậy từ sáng sớm, tối qua viết bài đến nửa đêm, em cũng biết mà."

Lòng bàn tay bị xương mắt cá chân hằn nhẹ, ký ức về lần đầu nắm mắt cá chân Trương Huấn lại hiện về. So với cảm giác mơ hồ rung động lúc đó, bây giờ cảm xúc còn rõ ràng và mãnh liệt hơn.

Tim Trần Lâm Hổ nóng ran và mềm nhũn, cậu không trêu chọc anh nữa, mở chai nước cam đưa cho anh: "Ăn xong rồi tính."

Trương Huấn vội vàng rút chân khỏi tay cậu, nhường cho cậu một chỗ. Anh cảm thấy chỉ qua vài động tác mà cơ thể anh đã không tự chủ được mà căng cứng lên, đúng là một thằng nhóc vô tâm vô phế, chỉ biết trêu chọc anh.

Ăn thêm hai cái bánh đậu đỏ nữa, Trương Huấn mới cảm thấy dạ dày đầy đặn, đùa rằng:  "Hồi mới quen, anh với Đoạn Kiều cứ thấy em không giống lão Trần lắm, giờ thấy càng không giống. Ông cụ thích ăn thích cười, tính tình lại tốt. Còn em thì sao, như cái pháo nổ ấy, nên học theo ông em nhiều hơn đi."

Trần Lâm Hổ ngồi xuống sofa, Trương Huấn gối đầu lên một bên tay vịn co chân lại, chân còn lại bị Trần Lâm Hổ kéo ra gác lên đùi mình, nghe vậy nhướn mày: "Em không tốt à?"

"Nói sao nhỉ," Trương Huấn uống nước cam, "Em làm vũ khí thì tốt lắm, trấn nhà."

Trần Lâm Hổ tức giận, vớ lấy bắp chân anh cắn một phát.

"Cắn người!" Trương Huấn nhăn nhó, giơ tay làm động tác định đánh cậu, "Lại cắn người! Nói bao nhiêu lần rồi, không nghe lời hả!"

Trần Lâm Hổ đường hoàng cúi đầu, ghé mặt lại gần: "Thế nào?"

Cậu vừa cúi đầu, cổ áo phía sau liền bật lên, từ góc nhìn của Trương Huấn có thể thấy làn da dưới lớp vải đen, đường cong đẹp đẽ của xương sống chìm vào màu đen.

"Sớm muộn gì cũng phải đánh em," Tay Trương Huấn từ cổ bóp xuống lưng, rồi lại xoa xoa tóc Trần Lâm Hổ, "Hai cái răng nanh của em cũng phải bẻ gãy mới được."

Trần Lâm Hổ không nhịn được cười, cúi người xuống hôn anh, chẳng coi lời đe dọa của Trương Huấn ra gì: "Răng em làm sao?"

"Nhọn," Trương Huấn nói, "Thích đâm người."

Trần Lâm Hổ "ồ" một tiếng: "Thế sao lúc hôn em anh cứ cọ vào răng nanh của em?"

Trương Huấn bị vạch trần sở thích, ngượng ngùng tức giận, ấn gáy Trần Lâm Hổ áp vào môi mình: "Câm miệng đi!"

"Ừm." Trần Lâm Hổ ậm ừ đáp lại, tay mơn man theo ống quần của Trương Huấn đang đè lên mình, dùng đầu ngón tay cào nhẹ mặt trong.

Tay còn lại cũng không yên phận, mò mẫm vài cái ở eo, sốt ruột chui vào từ thắt lưng quần thể thao, thành thạo chào hỏi "cậu bé" của Trương Huấn.

Toàn thân Trương Huấn căng cứng lại, ngạc nhiên nhận ra kỹ thuật của Trần Lâm Hổ thời gian gần đây đã tiến bộ vượt bậc, chỉ vài động tác đã khiến anh có chút luống cuống, khi phản ứng lại thì Trần Lâm Hổ đã nửa quỳ trên người anh.

"Toàn thân đều là công tắc à?" Trần Lâm Hổ kéo chân Trương Huấn ra, giọng mang chút trêu chọc, "Anh Huấn?"

"Mẹ kiếp..." Trương Huấn chửi một câu giận mà không ra giận, không cam lòng yếu thế kéo eo cậu xuống.

Trần Lâm Hổ bất ngờ bị kéo áp sát vào anh, Trương Huấn không khách sáo nắm lấy "công tắc" của cậu, tay còn lại lướt vuốt trên lưng.

Cuộc đấu bản năng này mang lại cảm giác phóng túng về ý thức, môi lưỡi mũi miệng đều tràn ngập mùi hương của đối phương, vị chua ngọt của nước cam và cảm giác điên cuồng cùng lúc hòa trộn.

Hơi thở gấp gáp nóng bỏng, máu trong người sôi sục, trước mắt Trần Lâm Hổ thời gian như chao đảo, bàn tay Trương Huấn dẫn cậu bay bổng, toàn thân như có dòng điện chạy qua.

Cậu cắn vào ngực Trương Huấn, dùng đầu răng nanh nghiến nhẹ, Trương Huấn thốt ra tiếng rên rỉ từ cổ họng, tay bấu vào vai Trần Lâm Hổ bỗng co rút mạnh, một lúc sau mới thả lỏng kèm theo hơi thở phả ra.

Hai người chồng lên nhau trên ghế sofa, nhịp thở dần dần bình ổn, má Trần Lâm Hổ áp vào má Trương Huấn, anh nghiêng đầu, lười biếng hôn lên vành tai, tóc và má Trần Lâm Hổ.

"Người nóng thế," Trương Huấn ác ý trêu chọc, "Được không đấy cậu Hổ, như cục than ấy."

Trần Lâm Hổ nghiêng mặt nhìn anh, nắm lấy cậu nhỏ của anh: "Anh không nóng à?"

"Anh phát hiện dạo này em cứ như lưu manh ấy," Trương Huấn tặc lưỡi, "Thấy em là chẳng lo cho ai khác nữa."

Bên cạnh vang lên tiếng "meo", hai người nửa ngồi dậy nhìn về phía cửa, con mèo béo đang trừng mắt nhìn họ.

Đôi khi cảm giác xấu hổ của con người chỉ đến sau khi mọi thứ đã xong xuôi. Hai người nhanh chóng dọn dẹp qua loa mới bò dậy khỏi sofa, cảm thấy không thể ở lại đây được nữa, vội vàng tắm rửa chiến đấu xong rồi chuyển sang phòng ngủ nằm vật ra.

Trương Huấn vì cảm thấy áy náy, còn mở một gói đồ ăn vặt cho con mèo béo để bịt miệng nó, rồi mới lảo đảo đi vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Trần Lâm Hổ ngồi trong phòng ngủ cầm máy tính bảng xem những bộ truyện tranh đứng đầu bảng xếp hạng các nền tảng, Trương Huấn cầm hai chai coca và thuốc lá đi vào, ngồi phịch xuống giường, tiện tay vuốt tóc Trần Lâm Hổ: "Sấy kiểu gì thế, còn ướt này."

"Trời nóng, một lát là khô thôi." Trần Lâm Hổ thuận tay nắm lấy cổ chân anh, rồi mò lên bắp chân.

"Đừng," Trương Huấn lưng thoáng run lên, vội vàng rụt chân lại, "Vừa định nói này, hai đứa mình hơi quá đà rồi. Mà em cứ như con chó điên ấy, cứ sờ mó thế này thì sớm muộn gì anh cũng bị em làm cho tróc da mất."

Trần Lâm Hổ sững người, cười sặc sụa, giơ tay định kéo dây thun quần anh: "Để em xem mức độ mài mòn thế nào."

"Đệt!" Trương Huấn gạt tay cậu ra, vừa tức vừa buồn cười, suýt nữa đá cậu một cái, "Đủ lưu manh rồi đấy Trần Lâm Hổ, mặt mũi sáng sủa thế mà làm người sao lại bẩn thỉu thế. Khoan đã, tóc em đừng cọ vào người anh, lấy khăn lau đi!"

Lấy một chiếc khăn khô, Trần Lâm Hổ ngồi xuống thảm quay lưng về phía Trương Huấn, Trương Huấn ngồi trên giường ngậm điếu thuốc, dùng khăn khô chà đầu cậu.

Động tác lau rất nhẹ nhàng, thần kinh của Trần Lâm Hổ từ khi bước vào tầng hai đã hoàn toàn thả lỏng, vừa xem máy tính bảng vừa nói: "Em với ông nội đúng là không giống nhau, vì bọn em không có quan hệ huyết thống."

Động tác lau tóc của Trương Huấn chợt dừng lại, do dự hỏi: "Nghĩa là sao?"

"Không phải ruột thịt," Trần Lâm Hổ thản nhiên, "Ba em là con riêng bà nội mang theo, khi chồng trước của bà mất vì bệnh, ba em còn nhỏ. Hai người mẹ góa con côi hay bị bắt nạt, bà nội còn bị người xung quanh nói khắc phu, tức giận dẫn ba em bỏ đi, bày quầy bán đồ ăn sáng gần Cung Văn hóa, mới gặp được ông nội."

"Rồi kết hôn với bác Trần." Trương Huấn mỉm cười.

"Ừm, lúc đó nhà ông nội không đồng ý, ban đầu là vì thấy bà nội mang theo đứa con riêng, lại không có công việc chính thức. Sau đó không biết thế nào lại xem bói nói bà mệnh cứng không tốt. Tóm lại là chê đủ điều," Trần Lâm Hổ giải thích, "Ông nội chẳng thèm để ý, cứ thế cưới bà nội về, bất chấp áp lực. Hai người sống với nhau rất hạnh phúc, gia đình mới dần dần chấp nhận. Có thời gian còn xích mích khá căng."

Thời ấy, Trần Minh Lý được coi là một thanh niên ưu tú tiêu chuẩn - có việc làm ổn định, có học thức, lại hóm hỉnh, viết chữ đẹp, còn viết bài cho đài phát thanh. Gia đình vốn định tìm một cô gái môn đăng hộ đối, nào ngờ chuyện lại thành ra thế này, đương nhiên tức điên lên.

Nhất là thời đó tư tưởng còn tương đối bảo thủ, quan niệm lỗi thời, chuyện hôn nhân của Trần Minh Lý và Triệu Học Mẫn đủ cho cả cơ quan và khu tập thể bàn tán cả nửa năm, người nhà chắc cũng cảm thấy mất mặt.

Trương Huấn thầm cảm thán, đồng thời cũng rất ngưỡng mộ lão Trần. Thấy Trần Lâm Hổ không có vẻ gì là bài xích hay khó chịu, anh biết cậu từ tận đáy lòng luôn coi lão Trần như ông nội ruột, chẳng liên quan gì đến chuyện máu mủ hay không.

"Vậy bà nội em mất như thế nào?" Trương Huấn nhẹ giọng hỏi.

"Nghe ba em kể lại, lúc đó bà đi ra ngoài thì gặp kẻ móc túi. Tên trộm bị bà phát hiện khi đang lấy ví tiền, hắn hoảng quá nên đẩy bà ngã xuống đất, đập vào đầu," Trần Lâm Hổ nghĩ ngợi một lúc rồi nói tiếp, "Lúc đó bà đã mang thai được mấy tháng rồi, bụng khá to. Khi đưa đến bệnh viện thì cả mẹ lẫn con đều không qua khỏi."

Trương Huấn lặng người, không biết nói gì.

Những ngày tháng tươi đẹp chưa kịp trải qua, sinh linh bé bỏng chưa kịp chào đời, vậy mà người đã ra đi.

Số phận thật không nể tình, có những người như sinh ra đã là để chịu khổ vậy.

"Ông nội em đau buồn mấy năm trời, nhưng lúc đó ba em cũng còn nhỏ, cần phải ăn học, nên ông vẫn phải gắng gượng nuôi ba em khôn lớn," Trần Lâm Hổ nói đến đây, lòng cũng cảm thấy không mấy dễ chịu, "Ông cũng không tái hôn nữa, cứ thế cho đến tận bây giờ. Vì vậy mà ba em tuy hay cãi vã với ông, nhưng khi ông thật sự nổi giận thì ba lại cúi đầu ngoan ngoãn ngay."

"Thật không dễ dàng gì," Trương Huấn cũng thở dài, vứt chiếc khăn sang một bên, xoa xoa mái tóc gần khô của Trần Lâm Hổ. Anh nắm lấy đầu cậu, để cậu ngả ra sau, rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu, "Ông nội em thật sự rất thương em."

Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng: "Ông từng nói, đời người chỉ có mấy chục năm, nếu đã quyết định làm điều gì hay yêu thương ai đó, thì đừng nửa đường đổi ý. Người khác nói gì nghĩ gì đều là hư vô."

Những lời như vậy từ miệng lão Trần nói ra, có sức thuyết phục đặc biệt mạnh mẽ.

Trương Huấn gãi gãi cằm Trần Lâm Hổ, trong mắt lấp lánh những vụn sao.

Trần Lâm Hổ ngẩng đầu lên, đưa tay kéo anh xuống hôn một cái, ánh sáng ấm áp từ bên ngoài tràn ngập cả căn phòng, giọng Trần Lâm Hổ rất bình tĩnh, như thể điều hiển nhiên: "Anh là thật đối với em."

Đôi khi Trương Huấn cảm thấy Trần Lâm Hổ thật sự hơi cố chấp, vừa cần anh nói lời yêu thương ba bữa một ngày, bản thân cũng phải nói những lời nghe qua ai cũng thấy ngượng ngùng ba bữa một ngày cộng thêm bữa đêm.

Nhưng mỗi lần nghe thấy, Trương Huấn vẫn cảm thấy say đắm.

Những lời chứa đựng tình cảm là chất kết dính mạnh mẽ nhất, gắn kết anh và Trần Lâm Hổ ngày càng chặt chẽ hơn.

Trần Lâm Hổ cảm nhận được Trương Huấn hôn mạnh lên vai mình, bên tai vang lên lời nỉ non của anh: "Chính em mới là điều chân thật nhất đối với anh."

Sáng hôm sau, Trần Lâm Hổ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Trương Huấn đêm qua bị cậu sờ mó cắn mút đủ kiểu, lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ, nhăn mày úp mặt vào gối không muốn động đậy. Trần Lâm Hổ cũng chẳng muốn nhúc nhích, lăn người đè lên lưng anh, hai người chồng lên nhau.

"Chết mất, chết mất thôi," Trương Huấn suýt bị đè đến ná thở, "Điện thoại kìa!"

Trần Lâm Hổ nheo mắt, cọ cọ đầu vào lưng anh rồi mới ngẩng lên, với lấy chiếc điện thoại vứt trên bàn máy tính, mơ màng bấm nút nghe: "Hả?"

"Con trai!" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hớn hở của một người phụ nữ, "Mẹ đến Bảo Tượng rồi, đến thăm con đây! Sắp đến khu nhà tập thể rồi, con có ở nhà không?"

Trần Lâm Hổ lập tức tỉnh táo, Trương Huấn cũng như bị sét đánh, quay đầu lại, cả hai đều hơi ngẩn người.

"Có ạ." Trần Lâm Hổ đáp lại qua loa, "Được, con biết rồi."

Cúp máy xong, Trần Lâm Hổ và Trương Huấn vội vàng bò dậy khỏi giường.

"Đến đâu rồi?" Trương Huấn vừa dụi mắt vừa hỏi.

"Chắc giờ đã vào khu nhà rồi," Trần Lâm Hổ đã bắt đầu kéo quần, "Bà ấy lúc nào cũng thích làm mấy pha bất ngờ... Áo đâu, áo em đâu rồi?!"

Chiếc áo hôm qua không thể mặc được nữa, một cái áo thun ngắn tay đẹp đẽ giờ nhăn nhúm như lá rau muống héo, Trương Huấn tìm một cái của mình đưa cho Trần Lâm Hổ.

Hai người luống cuống tay chân, Trần Lâm Hổ vội vàng rửa mặt qua loa, chỉnh đốn lại mái tóc rối bù, Trương Huấn cũng theo sau giúp cậu sửa sang. Thấy Trần Lâm Hổ đã thay giày xong và lao ra cửa, anh vội vàng cầm theo chiếc điện thoại bị cậu bỏ quên, chạy theo ra ngoài, nhỏ giọng nói gấp: "Điện thoại, điện thoại này!"

Trần Lâm Hổ đã nhảy đến bậc thang rẽ, thấy Trương Huấn đuổi theo, vội vàng giơ tay đón lấy.

Chưa kịp cầm điện thoại, đã nghe thấy tiếng Lâm Hồng Ngọc vang lên từ hành lang: "Hổ con?"

Hai người đứng trên bậc thang đều sững người, Lâm Hồng Ngọc không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa tầng một, một tay kéo vali, một tay đang định gõ cửa, nhìn thấy hai người họ có vẻ ngạc nhiên.

"Sao con lại từ trên lầu xuống?" Lâm Hồng Ngọc đã nghe Trần Lâm Hổ nhắc đến việc tầng hai đã cho thuê, không khỏi thắc mắc, rồi nhìn sang Trương Huấn, "Đây là..."

Trần Lâm Hổ tim đập thình thịch, cố giữ giọng bình tĩnh nói: "Trương Huấn, người thuê nhà tầng hai ạ. Hôm qua con xem phim ở nhà anh ấy, xem đến khuya nên ngủ luôn ở tầng hai, ông nội biết rồi."

Lâm Hồng Ngọc "ồ" một tiếng rồi gật đầu, trong mắt vẫn còn chút hoang mang, nhưng vẫn cười với Trương Huấn: "Làm phiền cậu rồi nhé."

"Không sao đâu ạ," Trương Huấn cảm thấy mình sợ đến nỗi hồn vía lên mây, nhưng vẻ mặt vẫn lập tức tỏ ra lịch sự và mỉm cười, "Đều là hàng xóm cả, nếu thân thiết hơn có khi còn được giảm tiền thuê nhà ấy chứ."

"Đúng vậy, để lát nữa bàn với ông nội con xem sao." Lâm Hồng Ngọc bị anh chọc cười, "Hổ con mau xuống đây, mở cửa cho mẹ nào. Ông nội con già rồi, chắc không nghe thấy tiếng gõ cửa đâu."

Sự nghiệp của Lâm Hồng Ngọc đang thăng hoa, cả người toát lên vẻ rạng rỡ, khi nói chuyện có thói quen nhướn mày hơi giống Trần Lâm Hổ. Chỉ nhìn biểu cảm khuôn mặt, Trương Huấn đã biết đây là một người mẹ làm việc nhanh nhẹn, có năng lực.

"Dạ," Trần Lâm Hổ nhận lấy điện thoại, khẽ chạm vào đầu ngón tay Trương Huấn, "Gặp lại sau nhé."

Trương Huấn mỉm cười gật đầu, rồi vẫy tay chào Lâm Hồng Ngọc, sau đó mới đi lên tầng hai, nhưng vẫn chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện bên dưới.

Trần Lâm Hổ hít một hơi rồi đi xuống cầu thang, vừa lấy chìa khóa ra mở cửa vừa nói: "Sao mẹ lại đến vào lúc này, cũng không báo trước một tiếng."

"Mẹ đi công tác ở thành phố bên cạnh, nhớ con quá nên ghé qua thôi," Lâm Hồng Ngọc ôm lấy vai con trai, xoa xoa cánh tay cậu, "Cũng không ở lâu đâu... Ơ, sao chỗ này lại đỏ thế này?"

Bàn tay Lâm Hồng Ngọc chạm vào phần cổ áo rộng trên vai Trần Lâm Hổ.

Trong đầu Trần Lâm Hổ như có tiếng "ong" vang lên, bình thường Trương Huấn luôn cẩn thận không để lại dấu vết gì, nhưng hôm qua quá mức nồng nhiệt, có lẽ đã để lại vài dấu hôn.

Vị trí thực ra không quá lộ liễu, ở vùng cơ thang, nếu mặc áo cổ hẹp của cậu thì hoàn toàn không thấy gì, nhưng chiếc áo đang mặc là của Trương Huấn, cổ hơi rộng, khi Lâm Hồng Ngọc ôm vai đã vô tình kéo lệch áo và nhìn thấy.

Trên tầng hai, Trương Huấn cũng chết lặng, anh kiềm chế bản thân không quay lại nhìn, động tác máy móc lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trần Lâm Hổ bình tĩnh lên tiếng: "À, hơi bị dị ứng, nổi mẩn ngứa ấy mà. Mẹ vừa chạm vào lại ngứa nữa rồi."

Nói xong, cậu giơ tay gãi mạnh, dùng vết đỏ do gãi để che đi màu sắc kia.

...