Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 66



Điện thoại để ở xa, Trần Lâm Hổ mơ màng bị tiếng chuông đánh thức. Cậu cảm thấy Trương Huấn trở mình, kéo chăn trùm kin đầu, rõ ràng không muốn nghe máy.

Động tác của Trương Huấn chui vào lòng Trần Lâm Hổ khiến cậu cũng chẳng còn ý định dậy nữa. Cậu đưa tay bịt tai anh, định ngủ nướng thêm chút.

Hành động "bịt tai trộm chuông" này khiến Trương Huấn đang mơ màng bật cười, tỉnh hẳn. Anh vỗ nhẹ cánh tay Trần Lâm Hổ, vươn vai ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chói chang khiến anh phải nheo mắt: "Mấy giờ rồi nhỉ?"

"Có phải đi học đâu," Trần Lâm Hổ vuốt ve eo Trương Huấn, ôm lấy anh, giọng còn ngái ngủ, "Quán cà phê sách cũng nghỉ, dậy làm gì chứ?"

Trương Huấn với lấy điện thoại đã ngừng đổ chuông, tiện tay đeo kính vào. Vào khoảnh khắc gọng kim loại hơi ấn lên sống mũi, anh mới cảm thấy tỉnh táo hơn: "Chuông điện thoại em kìa."

Người gọi là Cao Nhất Đẳng, gọi hai lần Trần Lâm Hổ không nghe máy nên chuyển sang nhắn tin.

Trần Lâm Hổ liếc nhìn, đáp vài chữ qua loa rồi vứt điện thoại sang một bên, ôm eo Trương Huấn nói: "Bọn họ về ký túc xá rồi, báo cho em một tiếng. Chưa tới 11 giờ, ngủ thêm chút đi."

Nửa gương mặt cậu chôn vào chiếc gối màu xám đậm, chăn điều hòa phủ ngang hông, đường cong mượt mà từ vai xuống eo lẩn khuất dưới lớp chăn, khơi gợi trong Trương Huấn tất cả ký ức về đêm qua.

Nếu hổ thành tinh đều đẹp thế này, chắc không chỉ còn hồ ly tinh mới được coi là yêu nghiệt hại nước hại dân nữa.

Trương Huấn bị Trần Lâm Hổ giữ chặt eo nên không cựa quậy được, đành bóp nhẹ dọc cánh tay cậu, rồi véo mạnh mấy cái lên má trắng của cậu: "Đúng là hòn đá cản đường trên con đường phấn đấu dậy sớm của anh mà."

Hòn đá cản đường không mảy may bận tâm, tay không yên phận xoa nắn bụng Trương Huấn, rồi có xu hướng lần xuống dưới. Trương Huấn hoảng hốt vội gạt tay cậu ra, một mạch trượt khỏi giường, nhặt quần từ dưới đất lên mặc: "Anh phát hiện em ngày càng lưu manh đấy Trần Lâm Hổ. Mau dậy đi, em không về ký túc xá lấy đồ à?"

"Hai ngày nữa mới dọn ký túc xá, không vội." Trần Lâm Hổ duỗi thẳng thân hình cao ráo, bật dậy nhìn anh, "Anh...ừm, có thể cử động mạnh không?"

Trương Huấn đang mặc quần áo, nghe vậy quay đầu lại, liếc nhìn cậu đầy ẩn ý.

Ánh mắt Trần Lâm Hổ lướt từ đường nét cơ thể săn chắc cân đối của anh xuống tới vùng mông, cách hỏi hiếm khi dè dặt như vậy.

Nhưng cả hai đều không khỏi nhớ lại chuyện đêm qua, nét mặt Trương Huấn suýt nữa thì vỡ ra, cố gắng kiềm chế: "Nói ai không được hả!"

Trần Lâm Hổ bật cười, bò dậy "chụt" một cái lên môi Trương Huấn, rồi mới mở cửa đi rửa mặt.

Ngoài cửa, Bé Hổ đã đợi sốt ruột từ lâu, vừa mở cửa đã lao vào, vừa gầm gừ với hai người trong phòng, vừa đi vòng quanh như đang tuần tra lãnh địa, còn định nhảy lên giường.

Trương Huấn vội vàng gỡ ga trải giường và chăn ra, vẻ mặt bình tĩnh mang ra ban công bỏ vào máy giặt.

Ga giường vò nhàu cả đêm đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Trương Huấn, anh đứng bên cạnh máy giặt đang chạy, ngậm điếu thuốc xoa xoa eo.

Cảm giác khác lạ còn đọng lại trong cơ thể cùng tiếng ù ù của máy giặt khiến Trương Huấn không thể giữ được vẻ mặt bình thản nữa. Đứng ngoài ban công, trong đầu anh toàn là hình ảnh đêm qua, cả hai đều mất lý trí không kiềm chế nổi. Ánh mắt Trần Lâm Hổ lúc đó mang tính xâm lấn mạnh mẽ, nhưng môi lại rất mềm, dù có trái tim sắt đá đến mấy cũng bị nụ hôn của cậu làm tan chảy.

"Ban ngày lại đi mơ tưởng chuyện đó," Trương Huấn gảy tàn thuốc, lẩm bẩm, "Đúng là sa đọa, sa đọa thật rồi. Tên nhóc quỷ này đúng là khắc tinh của mình..."

Nguồn gốc của sự sa đọa - Trần Lâm Hổ rửa mặt xong đi ra, mặt chưa lau còn đọng nước, ra ban công tìm người, tay còn cầm điện thoại, nhíu mày hỏi: "Mấy đoạn video anh gửi hôm qua là cái gì vậy?"

Trương Huấn ngẩn người một lúc mới nhớ ra mấy tấm ảnh anh tìm được trên điện thoại Phương Thanh hôm qua.

Vài đoạn video khá rõ ràng, nghe Trương Huấn kể lại đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt Trần Lâm Hổ hiện rõ sự ghê tởm, nhíu mày xem hết video như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu. Cậu nghĩ vẫn nên nói cho Đồng Phỉ biết, để cô có sự đề phòng.

Chuyển video cho Đồng Phỉ xong, không ngờ khoảng mười phút sau, người liên lạc với Trần Lâm Hổ lại là Thẩm Tân.

Trần Lâm Hổ đang giúp Trương Huấn phơi ga giường, thấy tin nhắn của Thẩm Tân khá ngạc nhiên, Trương Huấn thì không mấy bất ngờ. Anh liếc nhìn tin nhắn Thẩm Tân gửi, câu từ ngắn gọn nhưng chứa đầy phẫn nộ, không nhịn được cười: "Không sao đâu, em nói với cậu ta cũng được, miễn là Đồng Phỉ biết là ổn rồi."

"Anh ta dùng WeChat của Đồng Phỉ liên lạc với em, chắc chắn Đồng Phỉ đã biết rồi," Trần Lâm Hổ chưa hiểu ra, "Họ đang ở cùng nhau à?"

"Không chỉ ở cùng nhau, mà chắc sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau. Người ta là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, tặng áo còn kèm theo tình ý..." Trương Huấn ngậm điếu thuốc, cười cười vuốt phẳng nếp nhăn trên ga giường, châm chọc: "Hổ con à, EQ còn lại của em đều dùng hết cho anh rồi à? Chẳng đủ dùng cho người khác nữa."

Trần Lâm Hổ suy nghĩ một lúc mới hiểu ý anh, chợt nhận ra mấy lần Thẩm Tân dẫn dắt khi cậu nói chuyện với Đồng Phỉ, còn dò hỏi xem cậu có người yêu chưa là để làm gì. Hóa ra là để loại bỏ tất cả đối tượng có khả năng trở thành tình địch. Người đàn anh này cũng thật ranh ma!

Nhưng so với Phương Thanh, những toan tính nhỏ nhặt của Thẩm Tân quả là công bằng hợp lý. Ít nhất thì Trần Lâm Hổ cũng không phản cảm, ngược lại còn thấy hơi buồn cười. Thấy Thẩm Tân liên tục gửi tin nhắn hỏi tình hình, cậu tiện tay gọi điện giải thích luôn.

Trong lúc đợi cuộc gọi kết nối, cậu không quên cắn một cái lên vai Trương Huấn, nhân lúc anh đang nhăn nhó đau đớn thì ghé vào tai anh thì thầm: "Đúng là không đủ, nhưng miễn anh dùng tốt là được rồi. Phải không anh Huấn?"

Anh Huấn của cậu khẽ nheo mắt sau gọng kính, vừa giận vừa cười trừng mắt nhìn cậu. Ngay khi cuộc gọi vừa kết nối, anh liền vung tay tét một cái vào mông Trần Lâm Hổ, phát ra tiếng động rõ to.

Trần Lâm Hổ: "..."

Đầu dây bên kia, Thẩm Tân nghi hoặc: "Tiếng gì vậy?"

"Không có gì," Trần Lâm Hổ nhìn Trương Huấn đang mỉm cười ra hiệu "xin nhường", khó khăn bật ra vài từ, "Người yêu em đang đùa nghịch ấy mà."

Khác với tính cách "ai chọc tao tao đánh chết" của Trần Lâm Hổ, sau khi hiểu rõ tình hình, Thẩm Tân cũng không nói gì thêm. Anh ta trước tiên cảm ơn Trần Lâm Hổ, rồi dặn đừng để lộ chuyện này ra ngoài, anh ta sẽ giải quyết.

Trần Lâm Hổ chuyển tiếp bằng chứng cho Thẩm Tân rồi không quan tâm nữa. Cậu cũng không biết phải làm sao. Nếu là cậu, ngoài việc đánh Phương Thanh một trận ra thì cũng chẳng có ý tưởng gì hay ho.

Nhưng Trương Huấn đã thay cậu đánh rồi, lời đe dọa cũng đã ném ra. Trần Lâm Hổ bị bạn trai cướp mất cơ hội thể hiện kỹ năng, trong lòng buồn bực, nhưng cũng có chút tự hào rằng "bạn trai mình thật ngầu".

...

Kỳ nghỉ hè đã trôi qua một nửa, trong hội sinh viên lan truyền tin một nam sinh năm nhất bị kỷ luật trước kỳ nghỉ. Chi tiết cụ thể không rõ, chỉ biết giáo viên cố vấn nổi trận lôi đình, lãnh đạo khoa cũng tức giận không kém. Nhưng vì thể diện của trường và khoa, cũng như để bảo vệ nạn nhân, việc này được xử lý rất kín đáo.

Đó có lẽ là lần cuối cùng Trần Lâm Hổ biết tin tức đầy đủ về Phương Thanh. Sau đó, những tin đồn về chuyện gia đình cậu ta, hoặc thi trượt và không đủ tín chỉ do thường xuyên xin nghỉ, Trần Lâm Hổ đều không còn để ý nữa.

Một số người giống như Viên Dự vậy, khi ta không còn để họ vào mắt nữa, ta có thể coi họ như một cái rắm thả ra.

Dù nhớ lại vẫn thấy mùi hôi thối, nhưng rốt cuộc cũng có thể làm ngơ không nghe không hỏi. Huống chi trong kỳ nghỉ hè này, Trần Lâm Hổ cũng có chuyện phải lo lắng.

Kỳ nghỉ hè của sinh viên đại học nếu muốn thì có thể lười biếng vô độ. Đáng tiếc kỳ nghỉ của Trần Lâm Hổ được sắp xếp khá kín mít.

Ngoài việc vẽ tranh và chơi cờ với ông nội, Trần Lâm Hổ chỉ có thể chạy lên tầng hai tìm Trương Huấn. Có lúc làm vài chuyện nghịch ngợm, có lúc vẽ tranh, có lúc chỉ nằm ườn ra không làm gì cả.

Điều duy nhất đáng tiếc là vẫn còn Đinh Vũ Lạc - cái bóng đèn thỉnh thoảng đến học thêm, khiến Trương Huấn vẫn phải dành thời gian giảng bài hướng dẫn cho học sinh ngoan. Dưới gầm bàn còn phải đạp chân Trần Lâm Hổ đang quậy phá, hoặc nhân lúc Đinh Vũ Lạc cúi đầu làm bài mà véo một cái lên khuôn mặt cau có như bị nợ tiền không trả của Trần Lâm Hổ.

Thảm trải sàn tầng hai đã được dọn đi, trong tủ lạnh bắt đầu có thêm kem và trà lúa mạch lạnh. Cây lựu trong sân nhỏ tầng một đã ra quả, Trần Lâm Hổ cũng bắt đầu lần lượt nhận được phản hồi từ chối từ các nền tảng truyện tranh.

Bài dự thi của cậu không qua được vòng thẩm định, biên tập viên của vài nền tảng lần lượt đưa ra phản hồi, một phần cho rằng câu chuyện không có điểm mới, thiếu yếu tố thú vị, mâu thuẫn xung đột chưa đủ hấp dẫn, phần khác thì cho rằng hình ảnh chưa lý tưởng, độ hoàn thiện của bản thảo quá thấp. Cũng có người đề nghị vẽ nhân vật đẹp hơn, thêm nhiều hiệu ứng, hoa lá cành màu mè hơn để thu hút sự chú ý.

Trần Lâm Hổ vốn khá tự tin về tác phẩm của mình, không ngờ lại bị phủ định từ nhiều phương diện, cú sốc còn lớn hơn cả lần đầu nhận việc vẽ thương mại bị chê bai. Vẫn còn một số ít nền tảng chưa phản hồi, bản thảo gửi đi như hòn đá chìm đáy biển. Lòng tự trọng của Trần Lâm Hổ như bị giáng một cú đau điếng, mấy ngày liền cứ nhíu mày.

"Lần đầu được ký hợp đồng dù sao cũng là thiểu số," Trương Huấn thì thoải mái hơn cậu, khi anh còn là sinh viên đại học cũng từng va vấp khắp nơi, viết cả bao tải bản thảo, nhưng tiền kiếm được chỉ đủ mua cái bao tải thứ hai. Vì đã trải qua những điều này nên lời nói của anh càng bình tĩnh hơn, "Ngoài lý do từ bản thân, đôi khi còn phải học cách chiều lòng thị trường nữa. Kiếm tiền và vẽ những gì mình thích có thể sẽ mâu thuẫn với nhau. Cái em thích chưa chắc đã kiếm được tiền, cái kiếm được tiền có khi lại là cái em ghét nhất."

Lúc này anh đang đứng trên thang, ngước lên hái quả lựu trên cây.

Cây lựu trong sân nhỏ đã chín mọng trước Tết Trung thu. Mấy ngày trước lão Trần hái một quả nếm thử, khá ngọt, đặc biệt đợi đến Tết Trung thu mới bảo hái hết, định mời hàng xóm dãy nhà số 2 ăn.

Cư dân tòa số 2 nhiều người già và trẻ nhỏ, nhiệm vụ hái lựu nặng nề đành rơi lên vai Trần Lâm Hổ và Trương Huấn. Hai người vác thang, Trương Huấn leo lên hái, trải nghiệm chút niềm vui tuổi thơ, Trần Lâm Hổ đứng dưới đỡ thang, đề phòng anh ngã.

Lúc này Trần Lâm Hổ nhíu mày càng chặt hơn: "Anh đang an ủi em đấy à?"

Thật biết cách chọc tức người khác.

"Đúng vậy, lời khuyên xương máu đấy," Trương Huấn bỏ lựu hái được vào túi lưới, cúi đầu nhìn Trần Lâm Hổ, thấy cậu trừng mắt nhìn mình với vẻ căm phẫn, không nhịn được cười, "Ngoại trừ số ít người yêu việc mình làm, hoặc dựa vào sở thích mà phát tài, ai cũng phải cố gắng mài giũa giữa công việc và sở thích, tìm một điểm cân bằng, sống qua ngày thôi."

Trần Lâm Hổ không phải không hiểu ý Trương Huấn. Nhưng ở độ tuổi này, những người trẻ như cậu vẫn có cái tôi và lòng sĩ diện mạnh mẽ. Lúc này đụng phải tường, khó tránh khỏi bị tổn thương một thời gian, từ từ tiêu hóa sự thật "hiện thực là một cú đấm sắt".

Lúc này lão Trần đang bận rộn trong bếp, Trương Huấn cúi người từ trên thang, hôn nhẹ lên đỉnh đầu Trần Lâm Hổ: "Đừng vội, em mới bao nhiêu tuổi, vội vã kiếm tiền nuôi anh à?"

Trần Lâm Hổ được nụ hôn dịu dàng của Trương Huấn xoa dịu bớt phiền muộn, buông một tay đang đỡ thang, vuốt ve mắt cá chân Trương Huấn: "Ít nhất cũng phải độc lập về kinh tế, muốn đi đâu thì đi đó, cùng nhau đi."

Trương Huấn nghe cậu nói mà lồng ngực nóng ran, khóe miệng cong lên định nói gì đó, thì lão Trần đã lớn tiếng bưng hai đĩa đồ nhắm rượu đi vào sân nhỏ.

"Sao vẫn chưa hái xong vậy?" Lão Trần nói, "Ông làm xong đồ ăn rồi đây!"

Trong sân nhỏ bày một cái bàn vuông, đặt một chai rượu quý mà lão Trần cất giữ, cùng với hai đĩa đồ ăn - một đĩa lạc rang, một đĩa trứng bắc thảo.

"...Hơi keo kiệt nhỉ," Trần Lâm Hổ nói, "Mời khách mà chỉ có một chai rượu hai đĩa đồ ăn thôi sao?"

"Mày biết cái gì, ông chuẩn bị hai đĩa là nhiều rồi! Có rượu là tốt lắm rồi, chai này mày biết bao nhiêu tiền không? Nghĩ mày cũng có thể uống được vài ngụm nên mới mở đấy," Lão Trần vỗ mạnh một cái lên lưng cậu, cáu kỉnh nói, "Chó được ngồi kiệu mà chẳng biết ơn người!"

Trần Lâm Hổ nói không lại ông nội, ăn một cú đánh chỉ biết bĩu môi, Trương Huấn nhìn mà cười không ngừng, suýt nữa ngã khỏi thang, Trần Lâm Hổ vội vàng đưa tay ôm lấy anh.

Sau cú ngã và ôm này, cả hai đều theo bản năng nhìn lão Trần.

Lão Trần thở dài, tiếc hận: "Tuổi còn trẻ không biết uống rượu đã đành, hái mấy quả lựu mà cũng khó khăn thế, phải chăng niềm vui cuộc sống đã mất đi một nửa rồi?"

"..." Trương Huấn chắp tay xin tha, "Thôi đừng nói nữa bác ơi, nói thêm vài câu nữa thì nửa niềm vui còn lại của cháu cũng tiêu tan mất."

"Được rồi, không nói nữa," lão Trần lắc đầu bước vào nhà, "Giữa trưa hè đứng sát nhau thế không thấy nóng à? Thu dọn cái thang đi, tối nay đám ông bà già sẽ đến đấy."

Trương Huấn khẽ nhúc nhích cánh tay, Trần Lâm Hổ mới vội vàng buông tay ra. Cậu vẫn nắm chặt lấy Trương Huấn từ nãy đến giờ.

Cả hai đều nhìn thấy chút cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương.

Lòng có tâm tư, nên nghe gì cũng dễ suy diễn, cũng không biết lão Trần có ý gì.

Trần Lâm Hổ thở hắt ra, mỉm cười với Trương Huấn, nhẹ nhàng nắn nắn cổ tay anh rồi mới khiêng thang vào nhà.

Trương Huấn đứng trong sân, châm điếu thuốc rồi chậm rãi hút. Mũi giày cọ cọ vào bức tường gạch đỏ, lòng anh dâng lên đủ cảm xúc ngổn ngang, vừa chua xót vừa đắng nghét. Khi nãy Trần Lâm Hổ nắm tay anh, vô thức siết chặt ngón tay, khiến anh cảm thấy hơi đau.

Đôi khi anh nghĩ, tầng hai tuy không rộng, nhưng đủ cho anh và Trần Lâm Hổ sống và đùa giỡn, nên thỉnh thoảng anh quên mất thực tại bên ngoài tầng hai.

Mùa hè, trời tối muộn, bảy tám giờ, ánh hoàng hôn cuối cùng mới lụi tắt, chìm vào bóng đêm.

Trần Lâm Hổ cuối cùng cũng hiểu tại sao lão Trần chỉ chuẩn bị hai đĩa thức ăn.

Hàng xóm ở tòa nhà số 2 bưng đĩa bát xuống lầu, mỗi người mang theo món ăn hoặc đồ ăn vặt nhà mình làm. Ngay cả lão Liêu ở đối diện dù bệnh tật cũng chỉ thị con trai mang một nồi chè hạt sen hoa quế chen chúc vào sân nhỏ nhà lão Trần. Một chiếc bàn vuông nhanh chóng chật kín, riêng bánh trung thu đã có năm sáu loại nhân.

Màn đêm Bảo Tượng buông xuống, khu nhà cũ lại rộn ràng tiếng cười nói. Mọi người vừa nhấm nháp hạt dưa vừa trò chuyện, chờ vầng trăng treo cao trên đầu mới rót rượu, tạo nên khung cảnh như cổ nhân uống rượu ngắm trăng, mải mê bàn chuyện thế sự.

Trương Huấn và Trần Lâm Hổ, hai chàng trai trẻ chen chúc trong sân nhỏ, bị sai vặt tới tấp, không ngừng rót trà bưng nước hầu hạ các cụ già vui vẻ. Ngay cả Đinh Bích Phương cũng hưởng ứng, cụng ly với Trần Lâm Hổ: "Chúc mấy đứa trẻ tòa nhà số 2 chúng ta, bình an vui vẻ!"

"Bình... bình an," con trai lão Liêu đại diện cho mình và bố nâng ly, "Cả đời bình an!"

Sân nhỏ chật kín người, ai nấy nâng ly nước ngọt hoặc rượu cụng lung tung, vui vẻ uống một bụng lời chúc phúc.

Ánh trăng đêm Trung thu dịu dàng sáng tỏ, Trương Huấn và Trần Lâm Hổ đứng ở góc sân nhỏ, ngắm nhìn vầng trăng trên cao.

Bên tai Trần Lâm Hổ vang lên giọng nói rất khẽ của Trương Huấn: "Đi đâu cùng nhau cũng được, ở Bảo Tượng cũng rất tốt. Nên em đừng vội vàng quá."

Hãy chậm rãi lớn lên, chậm rãi trưởng thành, kéo dài tình yêu chân thành và vô tư.

Trần Lâm Hổ nghiêng đầu nhìn Trương Huấn, ánh trăng như rắc một lớp cát bạc mịn lên đáy mắt anh. Khi đối diện với Trần Lâm Hổ, cát lại hóa thành nước, ánh sáng tràn ngập khóe mắt.

Trong sân nhỏ ồn ào, họ thu mình vào góc, lặng lẽ nắm tay nhau.

Bình an vui vẻ.

Bữa tiệc đã qua nửa, một chai rượu vốn không đủ uống, đã sớm cạn sạch. Ngoại trừ bà cụ sống một mình ở tầng 3 không xuống, cả tòa nhà số 2 đều tụ tập đông đủ, ồn ào không ngớt. Điện thoại Trương Huấn rung lên mà suýt nữa anh không nghe thấy.

Trương Huấn liếc nhìn màn hình điện thoại, hai chữ "Trương Thành" khiến anh nhíu mày.

"Sao thế?" Trần Lâm Hổ nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của anh.

"Anh trai tôi gọi," Trương Huấn nói với vẻ bất đắc dĩ. Kể từ lần nói chuyện trước với Trương Thành, thái độ hai anh em đều lùi lại nửa bước. Để đề phòng ông bố của họ lại gây chuyện gì, Trương Huấn đã gỡ Trương Thành khỏi danh sách đen để tiện liên lạc, "Tôi ra nghe điện thoại chút, chắc nhà lại có chuyện gì rồi."

Trần Lâm Hổ muốn đi theo, nhưng lúc này trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện nói, chỉ có thể gật đầu, nhìn Trương Huấn đi vào nhà nghe điện thoại.

May mà cuộc gọi không kéo dài, chỉ khoảng 5-6 phút, Trương Huấn đã quay lại.

"Vừa đi đâu vậy, cháu Trương?" Bà Đinh hỏi, "Nghe điện thoại à? Người nhà phải không? Trung thu mà, hỏi thăm một tiếng!"

Trương Huấn cười gật đầu, liếc nhìn Trần Lâm Hổ, cố tình nói to: "Anh trai con, sắp cưới rồi, gọi báo cho con một tiếng."

Nghe đến đây Trần Lâm Hổ đã hiểu, trước đây Trương Huấn từng nói Trương Thành chuẩn bị cưới, xem ra đã định ngày, cuối cùng cũng qua được cửa ải ông bố, rốt cuộc cũng giải quyết được chuyện hôn nhân đại sự.

"Ồ, đúng là chuyện vui!" Cô Phùng vừa nhai hạt dưa vừa nói, "Anh cậu bao nhiêu tuổi rồi? Chắc lớn hơn cậu vài tuổi nhỉ, cưới vợ lập gia đình thì tốt rồi. Thầy Trương khi nào thì cưới? Có bạn gái chưa?"

Nét mặt Trương Huấn chợt cứng đờ, ánh mắt Trần Lâm Hổ như viên đạn "xoẹt" một cái, ghim chặt vào mặt anh.

"Tôi..." Trương Huấn liếm môi, "Chưa nghĩ đến chuyện đó."

Trần Lâm Hổ ngồi ở góc, chậm rãi bóc lạc cho vào miệng, nhưng chẳng nếm ra mùi vị gì, chỉ giả vờ như không để ý, dùng khóe mắt liếc nhìn Trương Huấn.

Lão Trần cũng góp vui: "Hử, thầy Trương đâu còn nhỏ nữa, vẫn chưa nghĩ tới à?"

"Nói đến đây tôi mới nhớ ra!" Bà Đinh vỗ đùi, "Tiểu Trương này, dì có người thân có cô con gái, tuổi cũng xấp xỉ con, trông xinh lắm, mấy hôm trước dì cứ định giới thiệu cho con mà quên béng đi mất, giờ mới nhớ ra. Này, con gặp thử đi, cô bé làm y tá, đang làm ở bệnh viện Trung y thành phố đấy!"

Dù Trương Huấn có giỏi ứng phó đến mấy cũng không thể đối phó được cả phòng đầy người lớn tuổi, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo, không nhịn được muốn nhìn Trần Lâm Hổ, nhưng lại sợ ánh mắt và hành động quá rõ ràng sẽ lộ tẩy, chỉ có thể làm động tác quay về chỗ ngồi, miệng nói: "Chưa có ý định yêu đương đâu ạ. Công việc của con cũng không ổn định, làm phiền người ta."

"Tôi thấy cậu rất tốt mà, trước làm giáo viên, sau này vẫn có thể làm gì đó," Cô Phùng tiếp lời, "Cậu không còn trẻ nữa, phải kết hôn chứ!"

Hàng xóm tòa nhà số 2 gặp nhau hàng ngày, mang theo sự thân thiết đặc trưng của láng giềng thành thị nhỏ, nói chuyện như người nhà, khiến Trương Huấn không biết đáp lại thế nào.

Cuối cùng cũng chen được về chỗ ngồi, liếc mắt nhìn Trần Lâm Hổ, thấy ánh mắt cậu như bốc lửa, như muốn nhảy đến lột da anh.

Đúng là tai họa từ trời rơi xuống, Trương Huấn trong lòng kêu oan, không nhịn được nhìn cậu mở miệng: "Con thật sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn."

Sân nhỏ ồn ào hỗn loạn, mọi người xì xào bàn tán "Con nói gì thế", "Ham chơi quá", "Không lập gia đình sao được", nhưng cũng không quá để tâm.

Trần Lâm Hổ cúi mắt, che giấu nụ cười trong mắt, cảm nhận được Trương Huấn ngồi phịch xuống bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kịp mở miệng, đã nghe lão Trần nói: "Anh không muốn kết hôn à? Trùng hợp nhỉ, thằng Hổ mấy hôm trước cũng nói vậy."

Trần Lâm Hổ giật mình, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lão Trần.

Lão Trần ngồi trên ghế mây, tay phe phẩy quạt mo, ánh trăng chiếu lên đầu ông như một lớp vỏ bạc, nhấp từng ngụm nhỏ bia dứa, ánh mắt từ mép cốc nhìn sang, dừng lại ở Trần Lâm Hổ và Trương Huấn.

Tiếng ồn ào trong sân nhỏ như yếu đi, Trần Lâm Hổ nghe thấy tiếng tim mình đập, cảm nhận được cơ thể Trương Huấn bên cạnh hơi thẳng người, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt.

Đang căng thẳng.

Đang sợ hãi.

Tim Trần Lâm Hổ nhói đau, chủ động tiếp lời: "Ông không hiểu bọn trẻ chúng con đâu. Bận kiếm tiền đã mệt xỉu rồi, đâu có tâm trí đâu mà kết với hôn."

Mọi người xung quanh cười ồ lên, anh Phùng đặt lon coca xuống: "Đúng thế, bây giờ đâu cần phải kết hôn sớm làm gì, còn trẻ thì chăm lo sự nghiệp, bận rộn công việc, đều bình thường cả!"

"Đúng đó, ép buộc kết hôn cũng không tốt," ông Đinh vốn ít nói cũng lên tiếng, "Ép quá sinh chuyện, hối hận cũng không kịp. Con trai bà Cù tầng 3 ngày xưa chẳng phải--"

"Ba!" Đinh Bích Phương vội ngắt lời ông, "Sao ba lại nhắc chuyện đó, làm sao mà giống được chứ? Thôi thôi, ba uống cái này đi, Wahaha, ba thích uống cái này phải không?"

Hàng xóm tòa nhà số 2 im lặng vài giây, đồng loạt lảng sang chủ đề khác, bắt đầu nói về con gà nuôi ở tòa nhà số 1.

Trương Huấn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lão Trần lúc nãy dường như vẫn còn đọng lại trong lòng, một lúc lâu không biết phải làm sao.

Cổ tay bị kéo nhẹ, Trương Huấn nghiêng đầu nhìn, Trần Lâm Hổ lặng lẽ kéo anh, nhét vào tay anh một viên kẹo sữa, dùng khẩu hình nói: "Không sao đâu, đừng sợ."

Cảm xúc Trương Huấn vẫn còn nhấp nhô, vô thức nắm chặt viên kẹo, tiện thể nắm luôn một ngón tay Trần Lâm Hổ.

Cuối cùng Đinh Vũ Lạc cũng thoát khỏi ông bà ngoại, chạy lại, kéo ghế đẩu ngồi trước mặt anh Hổ và thầy Trương của mình, hoàn toàn không biết mình là bóng đèn, chỉ bí hiểm nói: "Các anh có biết chuyện nhà bà Cù tầng 3 không?"

"Sao nhóc giờ cũng học thói bàn tán chuyện nhà người khác vậy?" Trương Huấn nhắm mắt, bình tĩnh lại, cười rồi gõ nhẹ vào đầu Đinh Vũ Lạc, "Không học hành đàng hoàng."

"Em vừa nghe cô Phùng nói cơ mà. Cô ấy không nhịn được kể cho em nghe, em cũng nhịn không nổi, phải kể cho các anh nghe," Đinh Vũ Lạc hút ống hút Wahaha, khẽ nói, "Con trai bà Cù đã mất rồi, lúc chết mới có 29 tuổi!"

Bà Cù tầng 3 không có nhiều sự hiện diện, đến nỗi Trần Lâm Hổ thường quên mất tầng 3 cũng có người ở.

Bà cụ sống khép kín, ít giao thiệp với người khác, sau khi chồng mất càng ít ra ngoài, một tuần chỉ ra vài lần để mua đồ ăn hay đổ rác, duy trì cuộc sống cơ bản. Vài lần gặp Trần Lâm Hổ trong hành lang cũng chỉ cúi đầu bước đi, Trần Lâm Hổ chào hỏi cũng không đáp lại, Trương Huấn ở đây gần hai năm cũng chỉ gặp bà vài lần.

"Không có con cái nào khác à?" Trần Lâm Hổ hỏi.

"Không, chỉ có mỗi người con trai đó," Đinh Vũ Lạc nói, giọng hạ thấp hơn, "Hình như anh ấy có chút... sở thích đặc biệt, kiểu như mặc váy, đi giày cao gót gì đó... Em thấy cũng không sao cả, bây giờ ai còn coi đó là chuyện lớn nữa đâu. Nhưng lúc đó mọi người xung quanh bàn tán nghe khó chịu lắm..."

Trương Huấn và Trần Lâm Hổ lập tức hiểu ý, tâm trạng đều khá phức tạp.

"Ba anh ấy chịu không nổi con trai như vậy, vừa đánh vừa mắng, sau đó ép anh ấy kết hôn, không cưới thì không nhận con, đòi cắt đứt quan hệ cha con gì đó," Đinh Vũ Lạc thở dài, "Nhưng anh ấy không chịu, chắc cãi nhau dữ lắm, nên bỏ nhà ra đi. Lần gặp lại là lúc nhận xác, anh ấy tự mình nghĩ quẩn nên đã..."

Hai mươi chín năm ngắn ngủi của một kiếp người, kết thúc cũng chỉ vỏn vẹn vài câu.

Trần Lâm Hổ như nuốt phải thứ gì đó, bỗng cảm thấy dạ dày lạnh lẽo.

Bên kia lão Trần vuốt đầu trọc nói với ông Đinh: "...Mong cầu gì chứ? Tôi đâu có mong nhà mình làm quan chức lớn hay đại gia gì, chỉ cần sống khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi. Haiz, mỗi người đều có số mệnh riêng, can thiệp quá nhiều vào số mệnh người khác, nói không chừng cả hai đều bị giảm thọ đấy, có ích gì đâu!"

...

Tác giả có lời muốn nói:

Chương trước đã khiến biết bao độc giả phải bàn tán xôn xao, thậm chí còn có kẻ muốn nhập hồn vào chú mèo mập ú nữa chứ! Thế này thì còn ra thể thống gì nữa đây?! →_→