Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 72



Dù đã biết cái miệng của Trần Lâm Hổ hay chọc tức người khác, Trương Huấn vẫn không ngờ cậu vừa mở miệng đã "nã đạn" dữ dội như vậy.

Trần Lâm Hổ chẳng hề nhận ra, ngược lại còn làm cho Trần Hưng Nghiệp tức đến ngửa cổ.

Trước mặt người ngoài, Trần Hưng Nghiệp không tiện nổi giận, chỉ nhăn mặt như vỏ cam, nhìn Trương Huấn rồi hỏi Trần Lâm Hổ: "Sao hai đứa lại về cùng nhau thế? Mày không phải đến chỗ mẹ mày sao?"

"Còn ba sao lại đến đây? Ba không phải không đi làm là thấy khó chịu sao?" Trần Lâm Hổ cũng hỏi lại.

Trương Huấn một lúc không phân biệt được hai cha con này là đang công kích toàn diện hay bình thường vẫn nói chuyện với giọng điệu như vậy.  Anh thầm thở dài trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn cười rất điềm tĩnh: "Con về quê một chuyến, tiện đường gần chỗ nhóc Hổ nên chở cậu ấy về luôn. Chú đến thăm bác Trần ạ?"

Anh nói chuyện luôn nhẹ nhàng chu đáo, ánh mắt Trần Hưng Nghiệp vẫn còn vẻ nghi ngờ, nhưng giọng điệu cũng dịu đi: "Công tác gần đây nên tiện ghé thăm, lấy được ít cao dán từ bạn bè nên mang đến cho ông già nhà tôi. Ông ấy vẫn cứ kêu đau lưng suốt."

Nghe Trần Hưng Nghiệp đặc biệt đến đây vì lão Trần, thái độ đối đầu của Trần Lâm Hổ cũng giảm bớt, "ừm" một tiếng: "Ông đâu rồi?"

"Cầm điện thoại chơi bài rồi. Bà già nhà họ Đinh sức khỏe không tốt nên không đến đánh mạt chược được, thiếu người." Trần Hưng Nghiệp nói, rồi lại nhìn Trương Huấn, "Cậu Trương phải không? Cảm ơn cậu đã đưa Hổ về. Đã ăn cơm chưa, chưa ăn thì ăn cùng nhé?"

Trương Huấn vẫn giữ nụ cười thân thiện lịch sự: "Không cần đâu chú, nhà con có đồ ăn rồi ạ."

"Được," Trần Hưng Nghiệp gật đầu, rồi lại mắng Trần Lâm Hổ, "Mau vào đi, gió lạnh lùa vào nhà hết rồi kìa!"

Trần Lâm Hổ dạ một tiếng nhưng không động đậy, quay đầu nhìn Trương Huấn. Trương Huấn đã leo lên bậc thang góc tầng hai, dùng khẩu hình nói với Trần Lâm Hổ "Nói chuyện cho tử tế".

Anh sợ cậu lại cãi nhau với bố.

Thực ra dù thế nào thì Trần Lâm Hổ và Trần Hưng Nghiệp cũng dễ xảy ra tranh cãi, sự lo lắng của Trương Huấn giống như canh chừng bếp lửa sợ cháy vậy. Tuy nhiên Trần Lâm Hổ không phản cảm, giơ tay ra hiệu "yên tâm" với Trương Huấn, rồi tự mình đi vào nhà.

"Bên mẹ mày thế nào rồi?" Trần Hưng Nghiệp vừa cho thức ăn thừa vào lò vi sóng hâm nóng vừa hỏi.

Lão Trần cũng bước ra từ phòng ngủ, tháo kính lão xuống, thấy Trần Lâm Hổ thì vui vẻ: "Về rồi à! Trưa nay có món tôm kho, để riêng cho mày đấy, mau đi rửa tay ăn cơm đi!"

"Vâng," Trần Lâm Hổ đứng ở cửa, nghe thấy tiếng Trương Huấn lên lầu đóng cửa mới thay giày, "Mẹ con khỏe, định nghỉ ngơi hai ngày rồi đi làm lại."

"Bà ấy cũng coi như có chỗ nương tựa rồi," Trần Hưng Nghiệp tuy đã chia tay với Lâm Hồng Ngọc, nhưng thời gian dài rồi, thái độ bực tức và ngăn cách ban đầu cũng dần phai nhạt, giờ nhắc đến cũng chẳng khác gì nói về một người bạn cũ không mấy thân thiết, "Không như trước kia không có gốc rễ, như cánh bèo dại trôi không thấy dừng."

Trần Lâm Hổ nhíu mày, trước khi bố mẹ cậu ly hôn đã không ít lần cãi nhau vì chuyện này. Trần Hưng Nghiệp không thích lối sống bôn ba, không lo toan cho gia đình của Lâm Hồng Ngọc, còn Lâm Hồng Ngọc thì chán ghét quan niệm sống cổ hủ lỗi thời của Trần Hưng Nghiệp.

Hai người này về bản chất không cùng một loại, Trần Lâm Hổ cũng không biết họ rốt cuộc đã kết hôn với nhau như thế nào.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nghĩ về mình và Trương Huấn, dường như giữa họ chưa bao giờ có chuyện gì phải cãi vã to tiếng, không giống những cặp đôi yêu đương khi hợp khi tan. Tình yêu của họ tương đối bình lặng, không có nhiều thăng trầm, nhưng lại rất thoải mái.

Trần Lâm Hổ không nghĩ ra được một từ nào phù hợp để miêu tả, nhưng cảm giác như đang ngâm mình trong nước nóng vậy. Chỉ cần ở bên nhau, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều có thể mở ra.

Cái lý thuyết "hiệu ứng vầng hào quang tình yêu" khi mới gặp Trương Huấn không biết từ lúc nào đã bị vứt ra sau đầu. Trần Lâm Hổ nhận ra Trương Huấn không phải là một người trưởng thành hoàn hảo, có lúc không xử lý được việc, cũng có lúc lúng túng bối rối, nhưng Trần Lâm Hổ thấy mình rất yêu những điểm không hoàn hảo ấy của anh.

Thật là xong rồi.

"Con thấy mẹ trước đây và bây giờ đều rất tốt," Trần Lâm Hổ vừa cất hành lý vào phòng vừa thay quần áo nói, "Chỉ là ba không thích thôi, không có nghĩa là người khác cũng không thích."

Trần Hưng Nghiệp không mấy hài lòng với sự phản bác của Trần Lâm Hổ: "Hai mẹ con mày từ xưa đã cùng một giuộc rồi, thôi tao nói không lại mày đâu. À đúng rồi, người thuê nhà ở tầng trên, hai đứa quan hệ tốt lắm à? Sao đi xa mà lại đi cùng nhau thế? Hai đứa thân từ bao giờ vậy?"

Có lẽ thái độ mà Trần Lâm Hổ thể hiện trước đó khiến Trần Hưng Nghiệp nhận ra con trai mình đã trưởng thành, lần này nói chuyện có vẻ rất tùy ý, giọng điệu giả vờ như chỉ hỏi cho có lệ.

Trần Lâm Hổ thay xong quần áo liếc nhìn ông một cái. Cậu không lên tiếng, quay mặt đi vào nhà vệ sinh rửa tay rửa mặt, trong tiếng nước chảy xối xả, nói: "Tra hộ khẩu cũng phải có lý do chứ."

"Thằng nhóc ranh này!" Trần Hưng Nghiệp tức đến suýt ngất.

"Mắng ai đấy!" Lão Trần vốn im lặng uống trà, nghe thấy tiếng này liền trừng mắt.

Trần Hưng Nghiệp: "Nó!"

"Nó là thằng nhóc ranh, thế mày là cái gì?" Lão Trần nói, "Còn tao là cái gì!"

Trần Lâm Hổ vốn đã nổi nóng, nghe ông nội hét lên một tiếng như vậy, ngược lại cười khúc khích, cũng không nói gì thêm với Trần Hưng Nghiệp nữa, lấy món tôm kho từ trong bếp ra, mở một lon coca, ngồi xuống bàn ăn, còn lấy cho ông nội một chai nước cam: "Loại này ngon lắm, ông nếm thử đi."

"Thật không, mày thích thì mua thêm vài chai." Lão Trần vặn nắp chai nước cam ực ực.

Trần Hưng Nghiệp nhìn ba mình, rồi nhìn con trai: "Sao không có phần của tôi?"

"Tủ lạnh có khóa đâu," Lão Trần nói, "Tự lấy thì lăn ra chết à?"

Bị phân biệt đối xử quá rõ ràng, Trần Hưng Nghiệp tức xì khói nói: "Ba cưng nó quá rồi đấy, lớn thế này rồi mà ngày nào cũng nhõng nhẽo..."

"Mày mau lấy đồ uống đi được không," Lão Trần nhìn Trần Hưng Nghiệp, "Cái miệng suốt ngày cứ oang oang, nghe mà phiền muốn chết. Cưng một chút thì sao, mày là ba, tao là ông, tình cảm ông cháu như sông như biển, hiểu không? Khi mày bằng tuổi nó cũng đáng yêu, tao chẳng phải cũng cưng mày đến mức cho mày chạy nhảy tưng bừng quậy banh nóc đó sao? Sao già rồi lại khó ưa thế nhỉ."

Trần Hưng Nghiệp: "..." Khó ưa! Mình bắt đầu trở nên khó ưa rồi!

Trần Lâm Hổ cúi đầu ăn tôm, lén lút gửi đoạn ghi âm ông nội mắng người cho Trương Huấn. Bên kia Trương Huấn không ngờ còn có kiểu phát sóng trực tiếp này, vừa buồn cười vừa bất lực gửi lại sáu dấu chấm.

Khi Trần Hưng Nghiệp cũng mở một chai coca ngồi xuống, lão Trần đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Bà Cù ở tầng ba mất rồi."

"Khi nào vậy, đột ngột thế?" Trần Hưng Nghiệp cũng lớn lên trong khu nhà này, nghe thấy câu này sững người, "Hồi xưa khi Kiến Bình còn sống, con thường đến nhà cậu ta chơi, toàn là mẹ cậu ta làm đồ ngon đãi khách."

Kiến Bình chính là con trai đã mất sớm của bà Cù.

Trần Lâm Hổ lần đầu nghe nói: "Ba quen con trai bà Cù à?"

"Hồi trẻ thường chơi với nhau," Trần Hưng Nghiệp gắp một con tôm con trai ăn xong bỏ vỏ, có chút cảm khái và tiếc nuối, "Cậu ta từ nhỏ đã hơi khó hòa đồng, sau lại khá, khụ, đặc biệt. Nhưng tính tình tốt lắm, nếu không phải bị ba mình ép buộc thì cũng không đến mức... Haiz, đều là số mệnh cả."

Trần Lâm Hổ im lặng cắn tôm, không biết "số mệnh" mà ba cậu nói là khái niệm gì.

"Kiến Bình ra đi quá sớm, cũng không biết có hối hận vì không được chứng kiến thế giới hoa lệ ngày nay hay không." Lão Trần ngồi bên bàn nhìn con trai và cháu trai ăn, vuốt đầu trọc nói, "Mẹ cậu ta thì sống thọ mới mất, nhưng chỉ trải qua những năm cuối đời vô vị, mỗi ngày canh giữ căn nhà cũ nát, không hề bước chân ra ngoài. Ba cậu ta sau khi con trai nhảy sông thì bệnh liệt giường, chưa được hai năm cũng đi luôn."

Trần Lâm Hổ hỏi: "Là nhảy sông ạ?"

"Ừm," Lão Trần nói, "Chính là con sông trên đường đi học của ba mày đấy, khi vớt lên thì nó cũng đang ở xung quanh."

Thời đó xảy ra chuyện như vậy, hiện trường khá hỗn loạn, Trần Hưng Nghiệp nhớ lại người được vớt lên từ sông trên đường đi học của mình, làn da trắng bệch sũng nước không còn sức sống, giọng điệu ông trầm xuống: "Mới hai ngày trước còn chơi cùng nhau, quay đầu lại đã không còn. Ba mẹ cậu ta khóc đến ngất lịm."

Lão Trần thở dài: "Không biết người nhắm mắt xuôi tay hối hận hơn, hay là ba mẹ hối hận hơn."

Câu hỏi này có lẽ mãi mãi không thể có câu trả lời, ba thế hệ nhà họ Trần không ai lên tiếng.

Trần Lâm Hổ ngẩng đầu nhìn ông nội, môi mấp máy.

Cậu không dám hỏi ý của ông nội khi nói câu đó là gì, cũng không muốn hỏi Trần Hưng Nghiệp có nghe ra điều gì bất thường không.

"Khu nhà lại vắng đi một người hàng xóm lâu năm," lão Trần nói, "Không biết khi khu nhà ở này bị phá đi thì còn lại được mấy người nữa."

Trần Lâm Hổ sững người, bật dậy: "Phá ư?"

"Chưa chắc chắn, chỉ nghe nói có ý định phá bỏ để xây cao ốc," Trần Hưng Nghiệp hoàn hồn, "Đến lúc đó ba qua chỗ con ở nhé ba. Con và Chư Đan đã bàn bạc rồi, thuê một căn tầng trệt, ba cũng tiện đi lại, hai đứa con cũng tiện chăm sóc..."

Trần Lâm Hổ một lúc không phản ứng kịp. Khu tập thể cũ này gắn bó với cậu từ thuở nhỏ, là một phần không thể tách rời với lão Trần, cũng là một nét chấm ấm áp trong cuộc đời cậu.

Cũng vì khu tập thể cũ này mà Trương Huấn khi bỏ nhà ra đi đã tìm được chốn dung thân. Tại đây, cuộc đời của hai người họ mới có sự giao thoa.

Những nơi đậm chất dân dã đều đang dần dần bị phá bỏ hoặc cải tạo. Quy hoạch đô thị đang ngày càng bài bản, nhưng suốt bao năm qua vẫn tránh né khu tập thể cũ này, để lại cho Trần Lâm Hổ một chốn bình yên, tuy đầy hơi thở cũ kỹ nhưng trọn vẹn, như một thế giới riêng tách biệt khỏi đô thị huyên náo. Cậu chưa từng nghĩ nơi này cũng sẽ biến mất.

Lão Trần nghe Trần Hưng Nghiệp nói chuyện, mắt lại nhìn Trần Lâm Hổ, cười nói: "Buồn à?"

"...Vâng." Trần Lâm Hổ cúi đầu gỡ vỏ tôm trong đĩa, ủ rũ đáp.

Âm thanh này quá trẻ con, ngay cả vẻ mặt của Trần Hưng Nghiệp cũng mềm lại, do dự một chút, giơ tay xoa xoa đầu con trai lớn của mình.

Xoa xong bỗng cảm thấy không thoải mái trong lòng. Đã bao nhiêu năm rồi ông không thân thiết với Trần Lâm Hổ như vậy, thằng bé này cứng đầu cứng cổ, không ngờ tóc lại rất mềm mại.

"Đừng buồn, con người và nơi chốn đều như vậy, đều phải thay đổi, đều phải bước đi, " lão Trần nói, "Nên khi chưa thay đổi, phải biết nâng niu trân trọng. Khi đã thay đổi, cũng nên bình thản chấp nhận. Nếu không chấp nhận được thì cũng đừng cố ép, đừng tự hỏi tại sao người ta lại thay đổi, tại sao mọi thứ không theo ý mình. Không được đâu, cưỡng cầu thì cũng chỉ khiến cho mọi người thêm khó xử thôi. Dù thế nào cũng phải vui vẻ lên, con người sống là phải như vậy, hiểu không?"

Bữa cơm trôi qua trong không khí nặng nề, Trần Lâm Hổ chỉ ăn qua loa cho xong.

Qua cuộc trò chuyện giữa Trần Hưng Nghiệp và lão Trần, có vẻ như mọi chuyện vẫn chỉ là tin đồn, chưa có gì chắc chắn. Biết đâu đến lúc Trần Lâm Hổ tốt nghiệp, nơi này vẫn còn nguyên vẹn.

Trần Hưng Nghiệp đến đây sau khi xong việc, chỉ ở lại một đêm rồi đi. Ông đành phải chen chúc cùng phòng với Trần Lâm Hổ.

Có lẽ do ảnh hưởng từ đề tài ban ngày, hay vì cuộc cãi vã lần trước vẫn còn để lại ấn tượng sâu đậm, Trần Hưng Nghiệp bỗng thấy lúng túng, không biết phải đối xử với Trần với Lâm Hổ thế nào.

Trần Lâm Hổ dựng giường xếp lên, thu dọn quần áo vứt trên ghế vào tủ. Cậu lấy từ túi áo ra chiếc mũ đỏ hình đầu hổ, vuốt thẳng những nếp nhăn, ngắm nghía một hồi rồi treo nó lên một móc riêng trong tủ.

"Mua ở đâu thế," Trần Hưng Nghiệp vừa nghịch điện thoại vừa liếc nhìn Trần Lâm Hổ, "Chưa dứt sữa à, lớn thế này rồi mà còn đội cái đó. Có phải thằng nhóc Trương tầng trên tặng không?"

Trần Lâm Hổ lười không muốn nói chuyện phiếm với ông: "Con nằng nặc đòi anh ấy cho đấy."

"Mày còn mặt mũi đòi người ta cái này à?" Trần Hưng Nghiệp nói, "Thích thì lên mạng mua chục cái, đội không hết đầu ấy chứ."

"Con chỉ muốn cái này thôi." Trần Lâm Hổ đóng cửa tủ lại.

Trần Hưng Nghiệp ngồi trên giường im lặng hồi lâu, thua te tua trò chơi nối hình dành cho người trung niên trên điện thoại.

"Tối nay con có thể phải bận chút," Trần Lâm Hổ mở máy tính xách tay, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, "Con bật đèn bàn ba ngủ được không? Không thì con ra phòng khách làm cũng được."

Bây giờ cậu không còn cố gắng để Trần Hưng Nghiệp chấp nhận xu hướng tính dục của mình nữa, thậm chí cũng không muốn suy nghĩ nhiều về việc liệu ba mình đã đoán ra điều gì chưa.

Sau khi trải qua mớ bòng bong ở nhà Trương Huấn, Trần Lâm Hổ nhận ra rằng nếu đến mức phải nịnh bợ lẫn nhau để duy trì tình cảm giữa người thân, thì đó mới thực sự là chuyện đáng buồn.

"Khuya thế này mà chưa ngủ à?" Trần Hưng Nghiệp liếc nhìn cậu hỏi.

"Con có việc vẽ thử cho một bản ngoại truyện truyện tranh, không nhiều lắm. Vẽ xong rồi con luyện tay thêm chút nữa mới đi ngủ." Trần Lâm Hổ nhìn đồng hồ, "Chắc phải đến nửa đêm."

Trần Hưng Nghiệp chẳng hiểu gì về sở thích của Trần Lâm Hổ, không ngờ vẽ vời lại tốn công đến thế: "Chẳng phải chỉ tô màu vẽ mấy đường thôi sao? Lâu đến thế à?"

"Ba tưởng là sách tô màu của Trần Đồng chắc?" Trần Lâm Hổ suýt bật cười, khóe môi cong lên, "Thôi để con ra phòng khách vậy."

"Cứ vẽ ở đây đi," Trần Hưng Nghiệp vỗ vỗ bàn, có vẻ không vui, "Ông nội mày ban đêm hay dậy uống nước, đừng để ông giật mình. Mày cứ ngày nào cũng chúi đầu vào mấy thứ này, chẳng phải lãng phí thời gian học hành à."

Ngày xưa nghe câu này, Trần Lâm Hổ chắc chắn sẽ cãi lại, nhưng giờ cậu chẳng phản ứng gì, chỉ kết nối bảng vẽ, vừa nhận file thử việc vừa nhắn tin cho Trương Huấn.

Trần Hưng Nghiệp trước đây thường tức giận khi con trai cãi lại mình, giờ thấy đối phương im lặng, ông lại cảm thấy hụt hẫng và bối rối. Ông tắt điện thoại, kéo chăn nằm xuống, một lúc sau lại lên tiếng: "Hồi bé mày đã thích vẽ rồi. Tao cũng chẳng biết mày có sở thích này từ khi nào nữa."

Thực ra ông còn muốn nói thêm mấy câu kiểu như "Cứ mãi đắm chìm trong sở thích này" hay "Lấy sở thích làm cơm ăn rồi sau này sẽ hối hận", nhưng Trần Hưng Nghiệp đã kìm lại.

Trần Lâm Hổ không đáp, mở CSP lên để vẽ thử. Trong lúc chờ tải, cậu với lấy kẹo bạc hà Trương Huấn cho trên bàn, giọng bình thản: "Hồi bé có lần con vẽ được giải, ba mẹ đưa con đi ăn McDonald"s."

"Thật à?" Trần Hưng Nghiệp sững người vài giây, "Có chuyện đó sao?"

"Có," Trần Lâm Hổ ngậm viên kẹo, tay vẽ trên bảng, "Lúc đó còn hứa nếu lần sau con lại đoạt giải, sẽ cùng con đi mua hộp bút sáp đựng trong hộp vẽ nhỏ ấy, nhưng sau đó ba mẹ quên mất luôn."

Giọng cậu rất bình thản, chuyện này với Trần Lâm Hổ đã là chuyện cũ. Cậu không còn để tâm đến những điều đã qua, cũng chẳng đòi hỏi bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn, chỉ đơn giản là kể lại sự thật.

Nhưng Trần Hưng Nghiệp lại rất lâu không nói được gì, ông thực sự không nhớ chuyện này.

Có quá nhiều điều ông không nhớ, đôi khi còn cảm thấy như Trần Lâm Hổ bỗng chốc lớn lên trong một đêm, quãng thời gian giữa chừng bị lướt qua bằng những dấu chấm lửng.

Cảm giác như tìm kiếm đáp án nhưng khi lật đến trang cuối chỉ thấy hai chữ "tỉnh lược", khiến Trần Hưng Nghiệp gần như không phản ứng kịp.

Lúc đó sự nghiệp của ông và Lâm Hồng Ngọc đều mới khởi sắc, cả hai bận rộn tối mắt tối mũi, con trai lúc nhỏ thì gửi người giữ trẻ, lớn hơn thì cho tiền, vậy mà cậu vẫn bình an lớn lên, không ốm đau gì.

Tuy tính tình cứng đầu rất đáng ghét!

Không nghe Trần Hưng Nghiệp trả lời, Trần Lâm Hổ cũng không nói gì thêm, tiếp tục nghiên cứu xem nên bắt tay vào bản thử việc mà anh cựu sinh viên gửi cho như thế nào.

Anh cựu sinh viên này khá coi trọng Trần Lâm Hổ, sẵn lòng giúp đỡ cậu em, còn cố tình chọn những bản thử việc có lợi cho Trần Lâm Hổ.

Truyện tranh bây giờ hầu hết đều là công việc dây chuyền, chia thành các bước như phác thảo, vẽ nét, tô màu, hậu kỳ. Riêng phác thảo còn chia thành hai bước là phân cảnh và phác thảo chi tiết, tất cả đều có thể do những người khác nhau hoàn thành, giống như công việc trong nhà máy vậy.

Trợ lý chỉ đảm nhiệm một công đoạn mà không được thử sức toàn diện, kỹ năng vẽ rất dễ dậm chân tại chỗ, dần dần sẽ làm mòn đi cảm hứng và sự nhạy bén của người họa sĩ.

Anh cựu sinh viên giao cho Trần Lâm Hổ công đoạn phác thảo chi tiết, thực ra là để cậu có cơ hội nâng cao kỹ năng vẽ phân cảnh, học hỏi cách xử lý phân cảnh của những họa sĩ chính có kinh nghiệm.

Hiểu được điều này, Trần Lâm Hổ xem xét rất kỹ lưỡng, đọc đi đọc lại nhiều lần phong cách vẽ tham khảo và yêu cầu mà anh cựu sinh viên đưa ra trước khi bắt tay vào làm.

Khi cậu vẽ xong một nửa bản thử và đang vươn vai, bên cạnh Trần Hưng Nghiệp mới "Ồ" lên một tiếng.

"Giật cả mình!" Trần Lâm Hổ suýt nhảy dựng lên, "Ba không đi ngủ à?"

"Nói chuyện với ba mày kiểu gì đấy?!" Trần Hưng Nghiệp nằm trên giường, hạ giọng quát, "Nhìn cái bộ dạng nhát gan của mày kìa!"

Trần Lâm Hổ thực sự không muốn nói chuyện với Trần Hưng Nghiệp: "Có chuyện gì vậy?"

"À thì, hừm," Trần Hưng Nghiệp căng mặt, giọng không được tốt lắm, "Mày cứ thức khuya vẽ vời thế này, vẽ cái gì vậy? Cho tao xem nào."

Trần Lâm Hổ chưa kịp hiểu ra, một thoáng tưởng mình gặp ma giữa đêm khuya, nhìn Trần Hưng Nghiệp như nhìn kẻ điên.

"Tao xem thử mày vẽ được cái quái gì!" Trần Hưng Nghiệp lại nói.

Lần này đúng là ba cậu rồi. Trần Lâm Hổ nghĩ, thấy Trần Hưng Nghiệp đã ngồi dậy tựa vào đầu giường, đành miễn cưỡng cầm máy tính bảng lên, mở ra tác phẩm mới nhất cậu đã gửi đi dự thi: "Đây là con tự vẽ, đã gửi dự thi ở một số nền tảng, nhưng chưa có phản hồi gì."

Trần Hưng Nghiệp không hiểu lắm, nhưng vẫn làm ra vẻ rành rọt, cầm lấy xem.

Thực ra Trần Lâm Hổ có chút hồi hộp, cảm giác chờ đợi Trần Hưng Nghiệp đánh giá như hồi nhỏ lại ùa về. Cậu ngồi trên ghế, cố kìm nén không quay đầu nhìn sắc mặt ông, mở WeChat lướt moments, thấy Trương Huấn đã gửi cho cậu một tin nhắn.

Cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ chụp một bức ảnh con mèo mập đè lên bụng anh, kèm theo chú thích: [Tên đệ tử của em lại nặng thêm rồi này.]

Gần đây khi hai người ở trong phòng ngủ đều đuổi Bé Hổ ra ngoài, để bịt miệng và xoa dịu nó, thỉnh thoảng lại cho nó ăn đồ ăn vặt và đồ hộp. Con mèo mập ăn đến béo ú, khi nằm trên bụng Trương Huấn trông như một con hổ con vậy.

Tâm trạng nặng nề của Trần Lâm Hổ nhẹ đi phần nào, không kìm được nụ cười, trả lời tin nhắn cho Trương Huấn.

"Ăn phải mật ong à, cười lén cái gì thế?" Trần Hưng Nghiệp xem chưa được mấy cái đã lướt hết, vừa lướt tiếp vừa nói, "Còn gì nữa không, sao ít thế, mới xem có tí đã hết rồi?"

Giọng Trần Hưng Nghiệp có chút tiếc nuối, khiến Trần Lâm Hổ ngẩn người, ngập ngừng đáp: "Bản thảo đăng chỉ có mỗi chương này thôi. Phần sau là mấy cái bị từ chối trước đó, với cả vài bức phác họa sơ về con mèo và hạc nữa."

"Ừm, để ba mày xem." Trần Hưng Nghiệp ngồi thẳng dậy, lướt qua máy tính bảng. "Mày vẽ mấy cái này có ai xem không?"

"Không ai xem thì vẽ làm gì?" Trần Lâm Hổ đáp lại.

Trần Hưng Nghiệp ghét cay ghét đắng cái giọng điệu trả treo của cậu: "Mày mà đem thời gian này học hành, thì lúc thi đại học cũng đâu đến nỗi..."

Sắc mặt Trần Lâm Hổ bỗng biến đổi. Dù đã vượt qua cú sốc thi trượt đại học, nhưng không có nghĩa cậu có thể tự nhiên chấp nhận khi bị nhắc lại chuyện này.

Một năm qua ở trường Sư phạm Bảo Tượng, tuy có lũ ung nhọt như Phương Thanh, Hồ Vĩ Minh gây phiền toái, nhưng cũng có những anh em tâm đầu ý hợp ở phòng 307, lại còn có thầy cô, anh chị như Nhị Đá Cước, Đồng Phỉ, Thẩm Tân quan tâm chăm sóc. Thực ra Trần Lâm Hổ đã trải qua nhiều khoảnh khắc hạnh phúc.

Nhưng Trần Hưng Nghiệp không hiểu, không rõ những điều này. Trong mắt Trần Lâm Hổ, ông chỉ biết phủ nhận tất cả.

Trần Hưng Nghiệp biết mình lỡ lời, nhíu mày im lặng, không nói hết câu, cúi đầu tiếp tục xem truyện. Lật một hồi hết truyện, tiếp đến là một bức ảnh, không biết chụp khi nào, chỉ thấy bóng một người đàn ông dưới ánh đèn.

"Đây là ai vậy?" Trần Hưng Nghiệp ngồi thẳng dậy.

Trần Lâm Hổ liếc nhìn, tim đập thình thịch. Đây là ảnh cậu chụp Trương Huấn, vì thấy đẹp nên đã dùng làm hình nền điện thoại suốt một thời gian dài.

Thấy con trai không trả lời ngay, Trần Hưng Nghiệp nhìn chằm chằm, lại hỏi: "Mày chụp à?"

Trần Lâm Hổ cầm máy tính bảng đóng lại, giọng trầm xuống: "Chụp người mẫu thôi."

Căn phòng im lặng một lúc, bầu không khí nặng nề bao trùm giữa hai bố con.

"Chiều nay tao đã định hỏi rồi," Giọng Trần Hưng Nghiệp khô khốc, trầm đục, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trần Lâm Hổ, "Mày với nhóc họ Trương đánh nhau hay sao mà môi nó bị rách vậy?"

Trần Lâm Hổ nhìn bức ảnh Trương Huấn gửi trên màn hình máy tính, một lúc lâu mới quay đầu lại, nhìn Trần Hưng Nghiệp: "Ba, ba muốn con trả lời thế nào?"

"Mày nghĩ mày có thể trả lời thế nào?" Trần Hưng Nghiệp đấm mạnh xuống bàn, "Còn biết tao là ba mày không?! Hôm nay mày phải nói rõ ràng cho tao. Hồi cấp ba, tao đã nói thế nào hả Trần Lâm Hổ!? Tao..."

"Con không còn là con của hồi cấp ba nữa," Trần Lâm Hổ nói, mắt hơi cụp xuống, "Chuyện này không liên quan đến ai khác. Con muốn gì con tự biết, con cũng gánh chịu được hậu quả."

Cơn giận của Trần Hưng Nghiệp bùng lên dữ dội, chưa kịp bật dậy thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng lão Trần. Tiếng bước chân lộp cộp vào nhà vệ sinh, rồi lại lộp cộp trở ra, miệng còn lẩm bẩm tưởng nhỏ: "Lại thức khuya, thằng ranh con này không biết đột tử là gì à."

Hai người trong phòng đều im bặt. Lão Trần tuổi đã cao, dù là sự ngờ vực của Trần Hưng Nghiệp hay sự thật trong lòng Trần Lâm Hổ, cả hai đều sợ ông già nghe được, không chịu nổi đả kích mà xảy ra chuyện.

Nếu trước đây chỉ là sự nghi ngờ mơ hồ, thì giờ đây trong lòng Trần Hưng Nghiệp đã hình thành một bóng đen rõ nét. Bóng đen ấy đè nặng lên ngực ông, khiến ông hoang mang, đầu óc rối bời.

Trần Lâm Hổ cũng rối rắm, chủ yếu là không ngờ Trần Hưng Nghiệp lại nhạy bén đến vậy, còn lôi cả Trương Huấn vào.

Chuyện nhà mình tự mình giải quyết, đó là điều Trần Lâm Hổ đã tính từ đầu, nhưng khi thực sự đối mặt, xử lý lại không hề dễ dàng.

Hai bố con im lặng giây lát, Trần Hưng Nghiệp bất ngờ tát mạnh vào lưng Trần Lâm Hổ, giọng thấp xuống: "Đồ khốn kiếp, mày muốn hại chết ai hả?!"

Trần Lâm Hổ không lên tiếng, lưng rát bỏng.

Bàn tay Trần Hưng Nghiệp cũng đau nhói, ông tức giận vớ lấy chăn mỏng đắp lên người, nằm xuống không động đậy nữa.

Bầu không khí ấm áp khi hai bố con cùng xem truyện tranh lúc nãy dường như chưa từng tồn tại, tan biến không dấu vết.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Trong lòng Trần Hưng Nghiệp chuông báo động vang lên inh ỏi, nhưng vang rồi lại im (mặt chó).