Hôn Trộm 55 Lần

Chương 189: Tỏ tình bằng thủ ngữ (11)



Bao, kéo, búa.

5, 2, 0.

Đây là lời tỏ tình bằng thủ ngữ mà anh dành cho cô.

Chỉ tiếc, cô vẫn chưa nhìn hiểu được.

Kiều An Hảo ngồi ở bên cạnh Lục Cẩn Niên, nghe giọng hời hợt của anh, đáy lòng nổi lên một tia nhàn nhạt chua xót, hóa ra anh từ hơn nửa học kỳ đầu đã bắt đầu thích cô gái kia. Cô là đầu tháng học kỳ sau mới gặp được anh, sau đó yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến nay đã tròn mười ba năm, như thế anh thích cô gái đó đã mười ba năm rưỡi... Cô vẫn luôn cho rằng mình rất cố chấp, thật không ngờ, anh và cô đều như nhau, cũng cứng đầu trong tình yêu...

Đôi khi, những từ ngữ rõ ràng, nhưng con tim không thực sự tự nhiên được như thế. Kiều An Hạ đặc biệt chăm chú nghe câu trả lời thật lòng của Lục Cẩn Niên, thậm chí trong khoảnh khắc đó, cô bỗng ngẩn ngơ và chợt vô thức thốt ra một câu: "Không ngờ Lục ảnh đế quá si tình như vậy."

Tống Tương Tư cầm ly rượu, chậm rãi lắc hai vòng, đồng tình với lời Kiều An Hạ: "Quả thực rất si tình, tính ra đã thích hơn mười năm, cô gái kia thật là hạnh phúc, được Lục đại ảnh đế của chúng ta nhớ mãi không quên."

Nói xong, Tống Tương Tư còn đưa mắt đến chỗ Kiều An Hảo ngồi, sau đó nhếch miệng về phía Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên không biết Tống Tương Tư đang cười nhạo mình, vẻ mặt phớt lờ nhích về phía ghế salon, không đáp lời Tống Tương Tư.

-

Trò chơi vẫn tiếp tục, Kiều An Hảo vẫn thua nhiều thắng ít.

Tuy nhiên, lúc Kiều An Hảo thắng, người khác chơi đoán số với Lục Cẩn Niên thì anh luôn vững vàng đánh bại họ.

Lúc Kiều An Hảo thua, liền ỷ vào điểm yếu của Lục Cẩn Niên, nên miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Sau lần người to gan khơi mào hỏi tình sử của Lục Cẩn Niên, những người theo sau liền bám vào đó mà léo nhéo Lục Cẩn Niên.

"Lục ảnh đế, vậy bây giờ anh còn thích cô gái kia không?"

Lục Cẩn Niên: "Thích."

"Lục ảnh đế, vậy anh và cô ấy có đang cùng một chỗ không?"

Lục Cẩn Niên: "Không có."

"Lục ảnh đế, nhiều năm như vậy chẳng lẽ anh vẫn luôn là đơn phương thầm mến sao? Anh không muốn thổ lộ à?"

Lục Cẩn Niên: "Muốn, nhưng không thành công."

Lục Cẩn Niên trả lời câu này, dẫn tới toàn bộ người trong phòng rối loạn một bộ.

Truyện chỉ được đăng trên diễn-đàn lê,quý đônn. Mấy nay thớt vừa bận vừa bệnh. Thiệt là khổ.

"Trời ạ, không thể nào, ai lại ngốc đi cự tuyệt Lục ảnh đế?"

"Cô gái kia chắc không mù chứ?"

"Chắc chắn mù rồi, người chồng quốc dân, có nằm mơ thì ai cũng muốn rước về nhà mà!"

Mọi người đều rất muốn biết chuyện về nhân vật nữ huyền bí kia, muốn moi vét tất tần tật thông tin giữa anh và cô gái trong lòng.

Kiều An Hảo cũng không ngoại lệ, từ khi cô biết anh thích một người, không ít lần thầm nghĩ: Cô gái anh thích có xinh đẹp hay không? Anh và cô ấy có ở cùng một chỗ không? Liệu anh có còn yêu cô ấy không?

Mọi sự hiếu kỳ cất giấu dưới đáy lòng được mọi người trong phòng lên tiếng thay mặt. Nhưng khi những điều tò mò được thỏa mãn thì lòng lại càng buồn hơn.

Trò chơi qua được nhiều vòng, rốt cục cũng tới hồi kết. Thời điểm Lục Cẩn Niên lại một lần nữa thua, có người mở miệng hỏi điều Kiều An Hảo muốn biết nhất: "Lục ảnh đế, cô gái anh thích tên là gì?"