Lái xe dừng xe lại, xuống xe đầu tiên, trước thay Kiều An Hảo mở cửa xe ra, sau khi chờ Kiều An Hảo xuống dưới, mới mở đến cốp xe đằng sau, xách lấy hai hộp tổ yến mà Hàn Như Sơ chuẩn bị cho Kiều An Hảo xuống, không hề sơ suất, lái xe lễ phép mở miệng nói:“Cô Kiều, cô ở phòng nào, tôi mang lên giúp cô.”
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua hai chiếc hộp trong tay người lái xe, nhẹ giọng nói một câu “Cám ơn”, sau đó xoay người hướng về phía khách sạn, lái xe mang theo hộp, cung kính đi theo cách phía sau Kiều An Hảo khoảng hai bước.
Hai người đều không chú ý tới, trong một chiếc xe cách đó không xa, có một người đang ngồi bên trong......
-
Sau khi Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo vào bệnh viện, vẫn luôn không rời đi, đại khái lúc mười một giờ, nhìn Kiều An Hảo vào xe của Hàn Như Sơ, trong đầu lại vô tri vô giác, không nghĩ được gì, ngồi hồi lâu trong xe, mới chuyển tay lái, vô ý thức rời đi, mãi đến lúc hoàng hôn, xe trở về dưới lầu khách sạn của đoàn làm phim, cũng không lên lầu, an vị ở trong xe, đợi suốt bốn giờ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn một chiếc quen thuộc,.
Đó là xe của Hứa gia.
Xe đứng ở ngưỡng cửa chính của khách sạn, cửa xe mở ra, lái xe của Hứa gia xuống trước, cung kính mở cửa xe phía sau cho Kiều An Hảo, sau đó xách thứ gì đó từ trong cốp xe ra, theo sau Kiều An Hảo đi vào khách sạn.
Hẳn là Hứa gia đưa cho Kiều An Hảo thuốc bổ linh tinh gì đó đi, Hứa gia đối với Kiều An Hảo vẫn rất tốt, giống như là người một nhà, nếu như Hứa Gia Mộc đã tỉnh, bọn họ sẽ trở thành một gia đình hoàn mỹ.
Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, cảm thấy có một loại đau đớn nói không nên lời, từ trong xương tủy toát ra bên ngoài không dứt.
Triệu Manh không có trong phòng của khách sạn, lái xe đặt đồ xuống trên một khoảng đất trống, liền cung kính nói tạm biệt.
Một ngày Kiều An Hảo cũng không làm gì, nhưng cảm thấy có một loại uể oải nói không nên lời, tắm nước nóng sạch sẽ một cái, liền leo lên giường, lúc mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ, cửa khách sạn bị mở ra, sau đó liền truyền đến giọng nói của Triệu Manh: “Tổ yến, Kiều Kiều, mình có thể ăn không?”
Kiều An Hảo ngay cả mắt cũng chưa mở, chỉ nói một câu “Ừ” với Triệu Manh, sau đó liền trở mình, vừa lúc mặt đối diện với đèn ngủ trên tủ đầu giường, chiếu vào cô có chút khó chịu, vì thế liền mở to mắt, đi tắt đèn, lại thoáng nhìn hộp thuốc hôm qua bị cô ném sang bên, tầm mắt liền chuyển tới bên trên mặt hộp thuốc, nhìn chằm chằm.
Triệu Manh mở một lọ tổ yến, vừa ăn, vừa khen hương vị không tệ, sau đó đi đến trước mặt Kiều An Hảo, hỏi một câu:“Kiều Kiều, cậu có muốn ăn hay không? Hương vị ngon lắm.”
Buổi tối, Kiều An Hảo chưa ăn gì, vốn dĩ không thấy đói, bị Triệu Manh vừa nói như vậy, lại cảm giác trong bụng trống rỗng, vừa mới suýt nữa đi vào giấc ngủ, một Triệu Manh ồn ào, thêm nữa lại thấy được hộp thuốc dạ dày, cũng không buồn ngủ, vì thế liền hướng về phía Triệu Manh gật đầu một cái, Triệu Manh để lọ tổ yến trong tay mình xuống, vui vẻ chạy tới, cho Kiều An Hảo một lọ, vẫn không quên mở nắp ra, đưa cho cô.
Theo lời Triệu Manh, hương vị tổ yến hoàn toàn không tệ, Kiều An Hảo ăn vài miếng, cũng không cảm thấy trong dạ dày khó chịu, vì thế liền tiếp tục ăn.
Từ trước đến nay, Triệu Manh là cú đêm, nếm qua tổ yến, liền ngồi trước bàn đọc sách chơi máy vi tính, chơi chưa được nửa giờ, đã liên tục ngáp.