Hôn Trộm 55 Lần

Chương 339: Ba tiếng “Thực xin lỗi”



Bên kia điện thoại, trợ lý còn đang lải nhải gì đó, đột nhiên nghe Lục Cẩn Niên nói những lời này, không thực sự rõ ràng, nhưng cảm giác được rất rõ sát khí truyền đến, khiến người khác mạnh mẽ rùng mình một cái, theo bản năng liền hô một tiếng: “Lục Tổng?”

Lục Cẩn Niên vốn không hề nghe thấy âm thanh của trợ lý, chỉ tiếp tục lặp lại: “Giết con của tôi...”

Lúc này trợ lý đã hoàn toàn nghe rõ được những gì mà anh nói, nhưng có chút không phản ứng kịp là anh có ý gì, vì thế liền hỏi: “Cái gì đứa nhỏ...”

Thế nhưng, trợ lý chỉ nói bốn chữ, trong nháy mắt đã hiểu ý của anh, một lát sau, mới mở miệng nói: “Lục tổng, ý của anh là, cô Kiều xảy ra chuyện vì ăn tổ yến của Hứa gia đưa cho, mới khiến đứa nhỏ chết từ trong bụng mẹ?”

“Chết trong bụng mẹ” bốn chữ này, lập tức khiến Lục Cẩn Niên bừng tỉnh, anh giống như bị điều gì kích thích, lạnh mẽ cúp điện thoại, hung hăng ném điện thoại vào vách tường đối diện.

Trên vách tường vừa mới có một bức bích họa được đóng khung, thủy tinh bị điện thoại làm hỏng, rơi lả tả xuống đất, giữa bức bích họa cũng có một lỗ thủng.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên có một tầng khí lạnh bao phủ, vẻ mặt băng lãnh nhìn bức họa quý của mình bị hủy diệt trong nháy mắt, không có chút phản ứng nào, chỉ cảm thấy trong ngực như có một đám lửa lớn, thiêu đốt tất cả lục phủ ngũ tạng, mãnh liệt dồn dập, giống như tùy thời đều có thể cháy rụi.

Anh có một loại xúc động, hận không thể ngay lúc này vọt tới Hứa gia, từng bước xé nát người của Hứa gia, khiến Hứa gia hoàn toàn bị hủy diệt.

Anh cũng biết, Hứa gia chán ghét anh, năm đó là sai lầm của mẹ anh, anh có thể chịu đựng, không một câu oán hận, nhưng vì sao ngay cả đứa nhỏ của anh cũng không tha?

Lúc còn thiếu thời trẻ người non dạ, không phải anh chưa từng oán hận cha mình, hận Hứa gia, nhưng không hề giống như bây giờ, hận đến tận xương tủy.

Hận ý càng dày đặc, Lục Cẩn Niên càng tức giận, tức giận mãnh liệt như dao găm không ngừng trạc vào tim của anh, khiến anh cảm thấy đau đớn hư sắp chết, đau đến cuối cùng, anh giống như bị mất đi lý trí, toàn thân không thể nói hết được phẫn nộ đến dường nào, mạnh mẽ giơ chân lên, đá vào chiếc bàn trà trong thư phòng, thủy tinh trên bàn bị va chạm mà trượt mạnh ra ngoài, bắn vào cửa sổ sát đất, thủy tinh lại rầm rầm nứt vỡ, dường như anh không biết mình đang làm gì, chỉ muốn phát tiết hết đáy lòng oán hận và tức giận, cái gì có thể đổ vỡ, cũng không chút do dự nào đạp ngã nó.

Đèn đặt dưới đất, máy tính, văn kiện, đèn bàn... đều bị anh đạp loạn, thậm chí đến giá sách, bàn học cũng bị anh đạp đổ, bên trong đầy những sách vở anh thích, cũng bị anh ném lung tung.

Lục Cẩn Niên khiến mọi thứ trở nên lung tung và rối loạn, được một lúc mới thở hổn hển dừng lại, hai mắt đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm giấy dán tường đã bị hỏng một nửa, đột nhiên giống như bị mất hết sức lực, cả người suy yếu nằm dài trên đất.

Trên đất có rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, đâm khắp nơi trên người anh, máu cứ thế chảy xuống, nhưng dường như anh đã mất hết cảm giác đau, cứ nằm im như vậy.