Hôn Trộm 55 Lần

Chương 445: Vì sao không cần con của chúng ta? (5)



Trong lúc giằng co, Trình Dạng thua trận, ánh mắt nhìn Kiều An Hảo, tràn đầy phức tạp: "Nàng nghe ta giải thích..."

"Giải thích cái gì? Giải thích hôn lễ ngày hôm qua không phải là ngươi?" Kiều An Hảo không đợi Trình Dạng nói hết lời, liền lên tiếng chất vấn, cô nhìn chằm chằm đôi mắt của Trình Dạng, có yêu có đau khổ cũng có hận, sau đó giống như đã quyết định, nâng cao cái cằm trắng nõn xinh đẹp, chợt rút trường kiếm trong tay ra, nhắm ngay ngực Trình Dạng nói: "Rút kiếm đi, ban đầu ngươi đã nói, nếu phản bội ta, bằng lòng nhận lấy cái chết, hôm nay không phải là ngươi chết thì ta sống..."

Theo lời của Kiều An Hảo, cô chợt xuất kiếm, Trình Dạng hốt hoảng né tránh: "Chuyện không phải là như nàng nghĩ..."

Kiều An Hảo hoàn toàn không nghe thấy lời của Trình Dạng, lại một lần nữa giơ kiếm, Trình Dạng không thể làm gì khác hơn là tiếp chiêu.

Trình Dạng thủy chung không rút kiếm, chẳng qua là phòng thủ, Kiều An Hảo nhìn người đàn ông mình yêu lại lấy người khác, đôi mắt đầy lửa giận mù quáng, ra nhiều chiêu tàn nhẫn.

Hai người được hỗ trợ, thỉnh thoảng ở giữa không trung, thỉnh thoảng ở sườn dốc.

Hắc y hồng y, lúc hai người đánh nhau, quấn quít ở chung một chỗ, sau lưng là cảnh non nước, hình ảnh đẹp đến đến rung động lòng người.

Cuối cùng, Trình Dạng thua cuộc, Kiều An Hảo cầm kiếm, không chút lưu tình đâm vào ngực của anh, vẻ mặt Trình Dạng nhìn Kiều An Hảo đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhắm hai mắt lại, giống như đang đợi cái chết, kiếm Kiều An Hảo, trong giây phút gần chạm vào da thịt của Trình Dạng, cứng rắn dừng lại, tay của cô bắt đầu run rẩy, cuối cùng đúng là vẫn không thể xuống tay, hung hăng ném kiếm ở một bên, sau đó xoay người, một giọt lệ rơi xuống, sau đó nhờ sự giúp đỡ, làm một động tác bay lên.

"Cắt ——" đạo diễn hài lòng kêu kết thúc, sau đó vỗ tay, trong miệng liên tiếp khen ngợi: "Không tệ, không tệ, tốt lắm!"

Hôm nay là cảnh cuối, cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người thở ra một hơi dài, nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp đạo cụ, Kiều An Hảo cởi dây trên người mình, nhìn Trình Dạng một bên, hơi áy náy mở miệng,

nói: "Lúc nãy tôi dùng sức lực hơi mạnh, không có đánh anh bị thương chứ?"

"Không sao." Trình Dạng cười cười, cúi đầu, nhờ trợ lý giúp đỡ, bắt đầu cởi lớp áo cổ trang ra.

Lúc nãy phải sử dụng những động tác khó như vậy, mất không ít thể lực, cũng đổ rất nhiều mồ hôi, Kiều An Hảo nghe thấy Trình Dạng nói không sao, nở một nụ cười ngọt ngào, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi rơi từng giọt, để cho Triệu Manh lấy một chai nước đưa mình, mở nắp chai, ngẩng đầu lên, chưa uống được hai hớp, Kiều An Hảo bất chợt cũng cảm giác được nơi dưới chân mình dãn ra, cả người chưa phản ứng kịp, liền nghe được tiếng đá rơi vang lên, sau đó dưới chân vừa trợt, người mất thăng bằng ngã xuống sườn dốc cao sau lưng.

Tai nạn như vậy, tới không có có bất kỳ điềm báo trước, Triệu Manh đứng cạnh Kiều An Hảo chứng kiến cảnh như vậy, liền la lên: "Kiều Kiều!"

Sau đó quay đầu, cổ họng, dụng hết sức kêu: "Kiều Kiều ngã xuống, Kiều Kiều ngã xuống..."

Lục Cẩn Niên đang đứng kiểm tra, vốn đang nói chuyện với đạo diễn, bất chợt nghe được tiếng của Triệu Manh, người chợt quay đầu, thấy vách đá đã sớm không còn bóng hình hồng y kia, trong đầu cũng không kịp phản ứng, người cũng đã chạy thật nhanh tới vách đá, một câu nói cũng chưa nói thì tung người nhảy xuống.