Hôn Trộm 55 Lần

Chương 448: Vì sao không cần con của chúng ta? (8)



Lúc này sắc trời đã dần tối, Lục Cẩn Niên thấy chung quanh sườn dốc, so với lúc quay phim đã thấp đi rất nhiều, nói cách khác, nhờ xuôi dòng, độ chênh lệch giữa nước và sườn dốc sẽ càng ngày càng nhỏ, đến lúc đó có thể lên bờ.

Lục Cẩn Niên cúi đầu, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo hôn mê trong ngực, tiếp tục xuôi dòng xuống.

Cuối cùng chảy xuôi xuống hồi lâu, Lục Cẩn Niên cũng không biết, nhờ ánh trăng, anh thấy như anh suy đoán vậy, hai bên sườn dốc càng ngày càng thấp, đến cuối cùng, mặt đất có độ cao không tới nửa mét, tốc độ tốc độ cũng chậm rất nhiều, Lục Cẩn Niên kéo Kiều An Hảo, nhích tới gần bên bờ, trước đẩy Kiều An Hảo lên bờ, sau đó mới bò lên.

Lục Cẩn Niên đè ép bụng Kiều An Hảo, để cô nôn nước ra ngoài, thấy cũng không bao nhiêu, trong lòng buông lỏng một chút, vươn tay sờ sờ trán cô, không có nóng, hơi thở cũng bình thường, cả người mới hoàn toàn yên tâm, tốt lắm, chẳng qua là ngất đi.

Lục Cẩn Niên nhìn chung quanh, không thấy rõ rừng cây, không có dấu hiệu người ở, Lục Cẩn Niên sờ sờ, lấy ra một cái di động, một hộp thuốc lá, còn có một cái bật lửa.

Điện thoại di động bị ngấm nước lâu như vậy, đã không thể nào mở lên được, cái bật lửa cũng còn dùng được.

Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn y phục ướt đẫm trên người Kiều An Hảo, mặc như vậy, nhất định sẽ bị cảm, không biết lúc nào nhân viên cứu viện mới có thể tìm được bọn họ, nếu như ngã bệnh, tất nhiên sẽ rất phiền toái, nhưng cũng không thể đốt lửa ở chỗ này, rừng rậm khô ráo, không cẩn thận nhất định sẽ gây hỏa hoạn, đến lúc đó anh và Kiều An Hảo nhất định sẽ táng thân trong biển lửa.

Lục Cẩn Niên suy nghĩ, cuối cùng cúi người xuống, cõng Kiều An Hảo còn đang ngủ say, sau đó đi vào trong rừng, xem có thể tìm một chỗ tránh gió không.

Chẳng qua là Lục Cẩn Niên nhờ vào trực giác, tùy tiện tìm một phương hướng đi.

Cũng may ánh trăng sáng tỏ, chiếu sáng cả một mảnh trong trẻo lạnh lùng, để Lục Cẩn Niên dù không mang đèn pin cũng có thể thấy rõ ràng đường đi.

Trong rừng rậm, khắp nơi đều là lá rụng dưới đất, đạp lên, phát ra tiếng sột soạt.

Lúc Kiều An Hảo mở mắt, người hơi cảm thấy lờ mờ, có chút không phản ứng kịp, rốt cuộc mình đang trong tình trạng nào.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn cây cối hai bên cao vút, nhăn trán lại, sau đó mới từ từ nhớ lại, lúc mình quay phim, bị ngã từ sườn dốc xuống nước, sau đó có cảm giác kinh khủng như cái chết đang gần kề, lần nữa quét sạch cô, cả người không nhịn được sợ run lên.

Lục Cẩn Niên cảm giác được cô gái tỉnh lại trên lưng, quay đầu lại, nhìn gương mặt Kiều An Hảo, nhẹ nhàng mở miệng gọi một tiếng: "Kiều Kiều?"

Kiều An Hảo nghe tiếng của Lục Cẩn Niên, trán lại càng nhăn chặt hơn.

Sao Lục Cẩn Niên sẽ ở cùng với cô? Không phải cô đang nằm mơ chứ?

Lục Cẩn Niên chờ giây lát, không nghe được Kiều An Hảo trả lời, mở miệng lần nữa: "Kiều Kiều, em tỉnh chưa?"

Kiều An Hảo nghe thấy lời của Lục Cẩn Niên, từ từ hồi phục tinh thần, nghĩ đến lúc mình bị ngấm nước lâu quá, sắp nhịn không được, có người ôm lấy mình, lúc ấy ý thức của cô, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng hốt, còn tưởng rằng là ảo giác của mình...

Kiều An Hảo nghĩ tới đây, mới ý thức, mình đang được Lục Cẩn Niên cõng ở trên lưng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó tin, ngơ ngác mở miệng, hỏi một câu: "Lục Cẩn Niên, là anh sao?"