Hôn Trộm 55 Lần

Chương 672: Tin nhắn trong điện thoại di động (22)



"Lục Cẩn Niên, anh là tên trộm!" Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên nói câu kia, cả người giống như phát cáu lên, tức giận nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời của anh.

Thật là quá đáng!

Anh lại tự tiện trộm giấy hôn thú của cô, muốn cùng cô ly hôn!

Kiều An Hảo đảo mắt, sau đó chợt cướp đi giấy hôn thú trong tay Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên vốn muốn nói tiếp câu “Em không muốn?", kết quả là bị Kiều An Hảo một câu "Anh là tên trộm!" Mắng trong nháy mắt ngơ ngẩn, đợi đến lúc anh phục hồi tinh thần lại, giấy hôn thú trong tay đã bị cô cướp đi, hai tay cô nắm giấy hôn thú, hết nhìn tới nhìn lui, giống như là tìm thêm chỗ nào có thể giấu đi vậy.

Lục Cẩn Niên bị dáng vẻ này của Kiều An Hảo chọc cho không nhịn được lần nữa cười thành tiếng.

Chỉ là tiếng cười của anh còn chưa dừng lại, liền thấy Kiều An Hảo mở to hai mắt, giống như nghĩ tới điều gì, bất chợt cầm giấy hôn thú xé thành hai nửa, sau đó cảm thấy giống như còn chưa đủ, tiếp tục xé, cho đến khi xé thành mảnh vụn, cô mới ngừng lại, vừa định nắm giấy vụn vào trong thùng rác, đưa tay ra, rồi lại chợt dừng lại, giống như sợ anh phục hồi lại thành nguyên dạng, bất chợt nhét mảnh vụn vào trong miệng của mình.

"Kiều Kiều!" Vốn vẻ mặt Lục Cẩn Niên đang thưởng thức bị bộ dáng này của Kiều An Hảo dọa sợ, anh nhất thời không cần suy nghĩ vươn tay, ôm cánh tay của cô, kéo cô đến trước mặt mình: "Nhổ ra!"

Kiều An Hảo lại càng cầm nhét vào trong miệng mình, thậm chí cổ họng còn hung hăng chuyển động, một bộ muốn nuốt xuống, Lục Cẩn Niên nhanh chóng vươn tay, một tay giữ cằm của cô, nâng mặt cô lên, đưa bàn tay khác dò vào trong miệng cô, móc giấy vụn ra ngoài.

Lục Cẩn Niên móc ra hơn phân nửa, sợ trong miệng cô còn, lần nữa bỏ tay vào trong, lần này còn chưa đụng được giấy, bất chợt cô liền hung hăng cắn ngón tay của anh.

Vì lực rất mạnh, một cỗ bén nhọn đau đớn, theo đầu ngón tay của anh truyền khắp toàn thân.

Lục Cẩn Niên bị đau, nhăn trán lại, vừa định rút tay ra, lại cảm giác được trên tay mình có giọt nước ấm áp rơi xuống, trong nháy mắt biến mất, cứ như vậy bình tĩnh đứng ở mép giường, không nhúc nhích để tùy cô cắn.

Cho đến khi có mùi máu tươi khắp trong miệng Kiều An Hảo, cô mới buông ra, cả người giống như mất hết sức lực, đứng trên giường, cắn môi dưới im lặng chốc lát, sau đó liền ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, đáng thương nhìn Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói: "Lục Cẩn Niên, anh đã nói kết hôn cũng không ly hôn, giấy hôn thú cũng xé, không ly hôn được, có đúng không?"

Lúc này Lục Cẩn Niên cũng không cười được nữa vì Kiều An Hảo, cảm giác vui sướng trong lòng cũng biến mất, thay vào đó là vô cùng vô tận đau lòng, anh nhìn chằm chằm gương mặt cô ướt đẫm hồi lâu, chợt vươn tay, kéo cô lên giường, ôm vào trong ngực của mình: "Đã nói kết hôn thì cả đời không ly hôn."

"Thật sự?" Kiều An Hảo ràn rụa nước mắt quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, tìm kiếm xác định.

"Thật." Lục Cẩn Niên ôm chặt Kiều An Hảo trong ngực thêm chút nữa.