Sau khi tách khỏi hai bác của mình, Kiều An Hảo đi đến chỗ xe của mình, lái ô tô rời khỏi, vẫn chạy đến trước quảng trường Thiên Địa, cô mới tìm một chỗ để dừng xe, sau đó sờ soạng mấy đồng tiền xu, đi đến trạm điện thoại công cộng, gọi cho Hàn Như Sơ một cú điện thoại.
Điện thoại kêu rất lâu, mới có người nghe máy.
Hàn Như Sơ ở bên trong điện thoại, giọng điệu nói chuyện nghe như bị trút hết sức lực, giống như vừa chịu đả kích rất lớn: “Vâng, là ai vậy?”
Kiều An Hảo nắm ống nghe điện thoại, im lặng tầm mười giây đồng hồ mới mở miệng: “Tôi.”
Tuy chỉ một chữ, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe ra ai gọi: “Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với cô.”
Sau đó, ý tứ muốn cúp điện thoại.
Kiều An Hảo giống như cực kỳ chắc chắn Hàn Như Sơ sẽ không cúp điện thoại, mà vẫn lựa chọn nghe, không nhanh không chậm, ung dung trấn định mở miệng: “Anh Gia Mộc nhận được tin kia, là tôi ký gửi cho, vì thế nên lúc ở trong dạ tiệc, rõ ràng là bản thân tôi ngã sấp xuống, anh ấy sẽ không tin tưởng bà, vì trong lòng anh ấy, tiềm thức đã nhận định bà gây bất lợi cho tôi.”
Giống như phán đoán của Kiều An Hảo, điện thoại không những không bị cúp, bên trong còn truyền đến tiếng Hàn Như Sơ nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân.”
Kiều An Hảo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: “Đương nhiên, phần ghi âm phát trong tiệc từ thiện tối, cũng là tôi làm. Đương nhiên phần ghi âm đó, tôi cũng không phải chỉ vì muốn cho bà không thể chịu nổi, mục đích của tôi chủ yếu là muốn để cho anh Gia Mộc nghe được... Bác Hứa, tôi nghĩ anh Gia Mộc, hiện tại chắc đang rất tức giận rồi?”
“Mày, đồ tiện nhân!” Hàn Như Sơ tức giận đến mức hít thở cũng khó khăn.
“Tiện nhân? Thế nhưng bà yên tâm, cho dù tôi tiện, cũng sẽ không giết chết con của người khác!” Kiều An Hảo cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần tò mò: “Thế nhưng, tôi muốn hỏi một chút, nếu tôi làm như thế, cho dù là tiện nhân mà nói, tôi cực kỳ muốn biết, người làm ra những chuyện này, có thể hình dung như thế nào đây?”
Kiều An Hảo nói đến đây, trong mắt trở nên lạnh lẽo, âm thanh mở miệng sắc bén như từng nhát roi quật vào: “Bà đừng tưởng rằng người khác đều ngốc hết, chỉ mình bà thông minh nhất, bà ỷ vào Lục Cẩn Niên thích tôi, tôi thích Lục Cẩn Niên, bà mới có thể gây sóng gió ở bên trong, tôi gọi cú điện thoại kia tới, chính là để nói cho bà biết, trước kia bà thiếu nợ của tôi, hiện tại tôi sẽ bắt đầu trả lại cho bà, buổi tối sinh nhật bà hôm trước, tôi đã nói với bà, tôi sẽ khiến bà bị xa lánh không thể chết tử tế được, tôi khẳng định nói được làm được!”
Hàn Như Sơ nói: “Mọi người xa lánh? Gia Mộc là con tôi, mẹ con liền tâm, cho dù hiện giờ nó đang tức giận, cũng không thể không để ý đến tôi!”
Nếu trước đây, Kiều An Hảo cũng không có mười phần nắm chắc, nhưng hiện tại thì khác, trong tay Hứa Gia Mộc có phần ký gửi của cô, do Lục Cẩn Niên ký tên trả lại tài sản.
Cô và Hứa Gia Mộc chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Hứa Gia Mộc tuy là con trai của Hàn Như Sơ, nhưng tính cách rất hào sảng, dù là coi trọng ai, nhưng cô đã gửi tin cho anh, máy ghi âm, thư phân chia tài sản, ba thứ đặt ngay trước mắt, có thể khiến anh dao động tín nhiệm đối với bà ta.
Sau đó, chỉ cần cô và Lục Cẩn Niên quay lại vì sự việc của Hứa gia, cho dù có bất lợi gì đó, điều đầu tiên Hứa Gia Mộc nghĩ đến sẽ là do mẹ mình làm.