Kiều An Hảo tạm ngừng một lát, suy đoán: “Có thể là anh Gia Mộc đang ở ngay trong biệt thự, thấy được, liền chạy sang...”
Hóa ra là như vậy... anh còn tưởng rằng cô vẫn thích cậu ta, gặp phải nguy hiểm, theo bản năng liền cầu cứu cậu ta.
Xem ra là anh quá khẩn trương, cũng suy nghĩ quá nhiều.
“Vậy lần này vẫn là nhờ Gia Mộc.”
Kiều An Hảo cũng không nhận ra Lục Cẩn Niên tại sao lại hỏi mình những điều này, ru rú trong lòng anh, ngoan ngoãn ngẩng đầu.
-
Hứa Gia Mộc trở về biệt thự của mình, không đi vào nhà mà trực tiếp lên xe, khởi động, rời đi.
Trên đường phố có rất nhiều xe, xe đi một chút lại phải dừng, sau cùng Hứa Gia Mộc liền quẹo vào trong khu nhà của Hứa gia.
Lúc Hứa Gia Mộc vừa quẹo vào, đã nhìn thấy quản gia đang tiễn một người đi từ trong nhà ra, cũng không biết hai người nói gì đó, sau cùng quản gia liền đưa cho người kia một lá thư. Bởi vì khoảng cách khá xa, Hứa Gia Mộc không nhìn thấy rõ, thế nhưng người kia nhận được thì rất vui vẻ, không biết nói gì đó với quản gia, liền đi về phía xe của anh, mà quản gia đứng một lúc ở cửa, sau đó mới quay vào nhà.
Hứa Gia Mộc theo bản năng điều chỉnh lại tốc độ xe, nhìn qua cửa kính, lưu ý người đang cầm phong thư kia, anh cảm thấy có chút quen mắt, như là đã gặp ở đâu đó, nhưng lại không thể nghĩ ra.
Người kia đi đến dưới một gốc câ ven đường, sau đó dừng lại, đưa lưng về phía đường cái, mở lá thư kia ra.
Lúc này khoảng cách của Hứa Gia Mộc và người đó đã gần hơn một chút, anh có thể thấy rõ trong phong thư là một tập tiền.
Người này làm cái gì? Tại sao quản gia lại đưa cho hắn ta nhiều tiền như thế.
Trong lòng Hứa Gia Mộc tràn đầy nghi ngờ, trực tiếp dừng xe lại, anh nhìn chằm chằm người kia, càng nhìn càng xác định chắc chắn mình đã từng gặp qua, sau đó cẩn thận nghĩ lại một lúc, trong đầu liền hiện lên hình anh trước đó không lâu, mình nhìn thấy một người mặc đồng phục chuyển phát nhanh gõ cửa nhà Lục Cẩn Niên.
Lông mày của Hứa Gia Mộc nhăn lại, bây giờ mới phản ứng kịp, hóa ra hắn ta chính là tên cải trang là chuyển phát nhanh kia.
Hứa Gia Mộc tức giận đùng đùng mở cửa xe ra, đi về phía tên đó, sau đó nắm lấy áo hắn: “Vì sao Vân Di đưa tiền cho anh?”
Vốn dĩ người nọ kiếm được số tiền lớn còn đang hứng trí bừng bừng, bị Hứa Gia Mộc tiến sát bất ngờ, hoảng sợ, sau đó nghe thấy anh mở miệng hỏi, mới ý thức được người đứng trước mặt mình là cậu chủ của Hứa gia.
Dường như Hứa Gia Mộc không còn kiên nhẫn, nhìn anh ta hồi lâu không nói lời nào, đột nhiên cướp đi phong thư trong tay anh ta, sau đó lấy motojj cái bật lửa, để dưới tập tiền: “Anh có nói không? Nếu anh không nói, có tin tôi đốt hết toàn bộ chỗ tiền này không?”
“Cậu chủ Hứa, Vân Di tìm tôi, vì trong nhà có thứ cần sửa chữa...”
Từ đầu đã khiến Hứa Gia Mộc chán ghét, ý tứ gọn gàng dứt khoát hơ bật lửa một phen, ngọn lửa liền nhảy lên khiến người kia sợ đến mức lập tức chữa lại nói: “Tôi nói, tôi nói, cậu chủ Hứa, tiền này là phu nhân đưa cho tôi.”
Lúc này Hứa Gia Mộc mới buông tha cải bật lửa, nhìn người kia, chờ hắn ta tiếp tục nói.