Đều nói, tình thâm lâu rồi chỉ như bầu bạn, yêu thương không cần nhiều lời.
Nhưng là, rõ ràng cô cũng yêu anh 13 năm, nhưng vì sao khi anh nói anh yêu cô 13 năm như thế, có vẻ như tình yêu của cô lại trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Người đàn ông kí... vĩnh viễn đều là dáng vẻ lạnh lùng, ít nói, bạn lải nhải nói mấy chục câu, anh cũng chỉ biết rồi “Ừhm”, “Được” như vậy, đôi khi sẽ cảm thấy rất buồn tẻ, không nhịn được lại đổi tính đổi nết đùa giỡn anh.
Nhưng là, người đàn ông ít nói như thế, một khi mở miệng, liền đi thẳng vào lòng người.
Kiều An Hảo vậy mà tìm được một người nguyện vì cô mà chống lại cả thế giới.
-
Cuộc phỏng vấn của Lục Cẩn Niên kết thúc, trở lại phòng nghỉ, lôi điện thoại ra liền thấy cuộc gọi nhỡ của Kiều An Hảo, anh không hề nghĩ ngợi liền gọi lại. Điện thoại vang lên vài tiếng tút tút mới được Kiều An Hảo đón nhận, bên trong truyền đến không phải là giọng nói mềm mại của cô mà là tiếng nức nở.
Cả người anh liền trở nên căng thẳng trong nháy mắt: “Kiều Kiều? Sao vậy?”
“Em...” Kiều An Hảo chỉ nói một chữ, bởi vì khóc lâu, trở nên nấc cục.
Trái tim Lục Cẩn niên, liền lo lắng như thiêu đốt, không hề nghĩ ngợi xoay người, xin lỗi người của đài truyền hình định tối nay mời mình ăn cơm nói: “Thật xin lỗi, vợ tôi có chút chuyện, tôi phải về nhà trước, hôm nào tôi sẽ bố trí mời mọi người.”
“Không sao, Lục tổng, anh bận thì cứ đi trước, hôm nào gặp lại.”
Lục Cẩn Niên lại nói một tiếng xin lỗi rồi quay đầu, nói với trợ lý: “Chuẩn bị xe nhanh lên, quay về Cẩm Tú viên.”
Kiều An Hảo trong điện thoại không dễ dàng gì mới ổn định lại được cảm xúc, nghe được tiếng động của anh, khóc càng lớn hơn.
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng khóc, đi từ trong đài truyền hình ra rất nhanh, vừa ngồi lên xe đã thúc giục trợ lý, sau đó thi thoảng lại an ủi cô mấy câu.
Đài truyền hình ở đoạn trung tâm thành phố phồn hoa tấp nập, lúc này lại là tan tầm, tắc đường vô cùng, xe thường xuyên phải dừng lại, Kiều An Hảo nghe được tiếng thúc giục trợ lý của anh liên tục trong điện thoại.
“Không phải bảo cậu nhanh lên sao!”
“Có biết lái xe không thế?”
“Cho tôi xuống xe, xuống xe, mở cửa ra!”
Tuy không phải rống Kiều An Hảo, nhưng Kiều An Hảo vẫn bị anh quát đến run sợ, sau đó theo bản năng sờ bụng của mình, hít hít cái mũi, dịu dàng mở miệng: “Lục Cẩn Niên...”
Vốn dĩ Lục Cẩn Niên đang định đẩy cửa xuống xe, nghe được âm thanh của anh, lập tức dừng động tác lại, thật cẩn thận mở miệng nói: “Sao vậy? Kiều Kiều, anh ở đây?”
“Em, ... em không sao...” Bởi vì KIều An Hảo không dừng được nức nở, lời nói đều bị đứt quãng, sau đó cô lại nghĩ đến mình vừa khóc to như thế, không nhịn được nín khóc mà cười, sau đó vừa lau nước mắt, vừa nén giận nói với Lục Cẩn Niên: “Đều tại anh... nếu không phải anh, sao em lại khóc được?”
“Anh?” Lúc anh bị hỏi như thế quả thực đã bị dọa bay hết nửa cái hồn vía, anh làm gì mà khiến cô khóc thành như vậy?