Hôn Trộm 55 Lần

Chương 810: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước đây (10)



“Lúc đến trường, em ghét nhất là học toán, khó muốn chết.” Kiều An Hảo lúc đó hoàn toàn không hiểu mấy công thức toán học, không nhịn được cảm thán một câu, sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện nào đó ở trường, không nhịn được hưng phấn chia sẻ với Lục Cẩn Niên: “Đề toán học, em nhớ đến một chuyện rât thần kỳ.”

Lục Cẩn Niên tao nhã khoát một tay lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo, hỏi: “Chuyện gì?”

“Lúc học lớp 11, thầy giáo dạy toán của lớp 1 và lớp 3 không phải là một sao? Anh nên biết, người đó có đặc điểm, mỗi tháng sẽ có một lần kiểm tra, thật ra toán học cũng như những nội dung khác, em không nhất định phải học, nhưng tốt xấu gì cũng là một đại bộ phận, nhưng là chỉ riêng những pa-ra-bol kia, nhìn thấy đã khiến em nhức đầu, lúc đấy khảo sát mấy đường đó, trước cửa lớp 3, em và An Hạ nghĩ cách vụng trộm chép lại đề thi, sau đó buổi tối có thể đi tìm anh Gia Mộc làm ra đáp án chính xác, đến sáng hôm sau khi kiểm tra ở lớp, em có thể rập khuôn đáp án lên rồi, kết quả, anh đoán cuối cùng như thế nào? Kiều An Hảo nói đến đây, trên mặt treo lên một nụ cười không biết phải làm sao: “Lúc ấy em ở trên lớp thể dục kéo co, lúc trở lại phòng học, vừa lúc tan học, còn chưa kịp đi tìm Kiều An Hạ, kết quả lại thấy được một tờ giấy ghi đề toán và cách giải trên bàn, anh nói xem, là ai có thể đặt bài thi lên bàn của em.”

Kiều An Hảo nghiêng đầu, nghĩ một lát còn nói: “Có lẽ là người nào đó ở lớp 3 thầm mến em? Nhưng là thầm mến thì không phải nên đưa thư tình sao? Không nên đưa bài thi chứ, hoặc cho là người khác đi, còn để vào ngăn kéo, dù sao cũng mặc kệ, Lục Cẩn Niên, em nói cho anh biết, đó là lần duy nhất từ trước đến nay em được 10 điểm môn toán.”

Tuy ngay lúc đó Kiều An Hảo làm rất tệ, nhưng nhắc đến điểm 10 kia còn không nhịn được có chút đắc chí.

Lục Cẩn Niên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, không nhịn được cười khẽ một tiếng: “Thế nhưng, không thể nói dối, đó là lần duy nhất từ trước đến nay anh được 0 điểm.”

“Ách?” Kiều An Hảo đần độn trong chốc lát, không hiểu rõ ý tứ của anh.

Lục Cẩn Niên vươn tay, vỗ vỗ đầu của cô, nói cho cô biết đáp án: “Bài thi đó là anh thừa lúc lớp em học thể dục, đặt trong ngăn kéo của em.”

“A?” Kiều An Hảo hô lên một tiếng, hỏi lại: “Anh để?”

“Ừhm” Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng lên tiếng.

“Anh làm sao biết em cần.”

Lục Cẩn Niên dắt tay Kiều An Hảo, đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nhớ lại lúc đó, qua một lúc mới nói: “Em nói chuyện với Kiều An Hạ, anh nghe thấy được.”

Ngày nào đó, cô và Kiều An Hạ đến trường học vào giữa trưa, tiến vào phòng học, cô còn kéo áo của Kiều An Hạ, nói một câu: “Nhớ giúp em chép lại đề thi.”

Lúc ấy vừa đúng đến lượt anh lau bảng nên nghe được mấy lời đó.

Lúc ấy ở lớp 3, thành tích của anh luôn đứng đầu, mỗi lần thi xong, đều là anh đi thu bài thi.

Cho nên lần đó, anh trực tiếp không nộp bài, đợi đến khi lớp của cô đi học thể dục không còn ai thì nhét bài thi của mình vào ngăn kéo của cô.