Kiều An Hảo nghe tiếng “pi pi pi” thật lớn trong điện thoại, mất một hồi lâu mới phản ứng được, Lục Cẩn Niên bỏ lại câu “1001” là số phòng của anh.
Anh nói số phòng cho cô để làm gì? Ý là muốn cô đem kịch bản lên phòng của anh sao?
Kiều An Hảo nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cũng chỉ có khả năng này, nên cô tùy tiện lấy một cái cớ nói với Triệu Manh rồi cầm kịch bản rời khỏi phòng.
Phòng 1001 là phòng Tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn.
Kiều An Hảo đứng ở trong thang máy nhìn dãy số màu đỏ nhảy liên tục, đáy lòng càng ngày càng khẩn trương.
Rốt cuộc đã đến tầng trên cùng, cửa thang máy mở ra, Kiều An Hảo hít sâu một hơi, cầm kịch bản đi ra.
Cô dựa theo hướng dẫn ở hành lang khách sạn, đi về phía phòng 1001.
Trên đường, đúng lúc đi ngang qua phòng nghỉ của nhân viên tạp vụ tầng trên cùng, cửa phòng không khóa, bên trong có hai nhân viên phục vụ nữ đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Vừa nãy tôi mới đưa cà phê đến phòng 1003, thật đáng sợ mà. Lục ảnh đế không hiểu sao lại phát cáu đến như vậy, đem lần quay này của bọn họ tất tần tật ra mà bắt bẻ hết.”
“Hình như người kia bị anh bắt bẻ, là nhà sản xuất của bộ phim này.”
“Chính là nhà sản xuất đó, nhà sản xuất đun nước nóng đưa cho anh ta, anh ta vung tay lên, khiến nhà sản xuất bị bỏng. Vừa mới gọi bác sĩ đến đây để bôi thuốc cho nhà sản xuất, nghe nói bỏng rất nặng.”
“Có thể không nặng sao? Nước sôi vừa nấu xong mà! Dù sao đêm nay phòng 1001 muốn phục vụ cái gì, tôi cũng không dám đi đâu, lúc đó cô đi đi, lá gan cô to mà.”
…
Kiều An Hảo nghe cuộc đối thoại giữa hai người nhân viên kia thì vốn dĩ trong lòng khẩn trương càng trở nên bất an hơn.
Cô chầm chậm đi đến trước cửa phòng 1001, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, cô âm thầm hít vài hơi rồi mới vươn tay nhấn chuông trên vách tường.
Sau khi ấn xong thì Kiều An Hảo mới phát hiện, chuông cửa đang trạng thái ‘Không làm phiền’, vì thế cô đành giơ tay lên gõ cửa.
Tuy nhiên cửa lại không khóa nên khi bị cô chạm liền mở ra.
Kiều An Hảo đưa đầu vào nhìn, phát hiện trong phòng khách không có người, vì thế lại giơ tay lên gõ. Sau đó cửa phòng ngủ bị Lục Cẩn Niên đẩy ra.
Không biết có phải vì lúc nãy anh nổi giận với nhà sản xuất không mà nét mặt anh có chút lạnh cứng đờ. Toàn thân anh toát ra hàn khí người-lạ-chớ-đến-gần càng mãnh liệt.
Kiều An Hảo đứng ở ngoài cửa, không đi vào trong, chỉ duỗi ra kịch bản trong tay : “Kịch bản của anh.”
Lục Cẩn Niên thản nhiên đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Kiều An Hảo, không có ý định muốn đi qua lấy.
Kiều An Hảo ngừng lại trong chốc lát, đành phải bước vào phòng. Cô không đem kịch bản đến trước mặt Lục Cẩn Niên mà đặt ở trên bàn trà trong phòng khách : “Tôi để kịch bản ở đây, tạm biệt.”