Hôn Trộm 55 Lần

Chương 468: Thời gian an nhàn tốt đẹp (8)



"Kiều Kiều!"

"Cô Kiều!"

"Cô Kiều!"

Dường như mọi người đều gọi thành tiếng.

Trước hết Lục Cẩn Niên chạy tới Kiều An Hảo, theo sát phía sau chính là Hứa Gia Mộc, chẳng qua là khoảng cách của Hứa Gia Mộc với Kiều An Hảo, gần hơn so với Lục Cẩn Niên rất nhiều, cho nên dù tốc độ của Lục Cẩn Niên rất nhanh, nhưng mà Hứa Gia Mộc đã chạy tới trước mặt Kiều An Hảo, ngồi xổm người xuống, bế Kiều An Hảo lên.

Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Kiều An Hảo, dịu dàng gọi tên Kiều An Hảo, mà Kiều An Hảo chẳng qua là không có sức lực dựa vào bờ vai của anh, không có phản ứng nào.

Lục Cẩn Niên vốn là muốn làm động tác cúi người, cứ cứng rắn ngừng lại, anh nhìn Kiều An Hảo rúc vào trong ngực Hứa Gia Mộc, nhắm mắt lại sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút sợ hãi.

Bởi vì lúc nãy chạy rất nhanh, hơi thở của anh không yên, tay vẫn còn ngơ ngác duy trì tư thế đưa ra.

Chị Trần, anh Trần, Kiều An Hạ và trợ lý cũng vây quanh.

"Cô Kiều sao vậy? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?" Chị Trần lo lắng nhìn, anh Trần hỏi.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều!" Kiều An Hạ lắc lắc cánh tay Kiều An Hảo, sau đó có chút gấp gáp lớn tiếng gọi Hứa Gia Mộc: "Hứa Gia Mộc, cậu còn đứng đây làm gì? Nhanh đưa Kiều Kiều đến bệnh viện!"

Hứa Gia Mộc nghe Kiều An Hạ gọi như vậy, chợt bình tĩnh lại, sau đó ôm Kiều An Hảo, xoay người chạy về phía ngoài cửa.

Kiều An Hạ vội vã nói một câu "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Kiều Kiều", sau đó giẫm lên đôi giày cao 10cm, bước đi như bay, đuổi theo Hứa Gia Mộc, nắm chặt túi xách mình, kéo cửa xe, sau đó còn vươn tay, đẩy Kiều An Hảo vào trong xe Hứa Gia Mộc, giọng nói ra lệnh:"Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu cũng lên xe, tôi mở ra!"

Sau đó Kiều An Hạ không chờ Hứa Gia Mộc tìm chìa khóa đưa, hấp tấp vươn tay, chui vào trong túi quần của Hứa Gia Mộc, kèm theo tiếng của Hứa Gia Mộc,"Kiều An Hạ, cô tìm đâu vậy!", sau đó chìa khóa xe đã được Kiều An Hạ cầm trong tay, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, một

dáng vẻ lười phải nói chuyện với anh, trực tiếp chui vào trong xe, khởi động.

"Anh, mọi người nhanh lên một chút!" Hứa Gia Mộc nhìn về phía sau lưng gọi một tiếng, sau đó lên xe, cửa xe còn chưa kịp bắt đóng, Kiều An Hạ đã đạp chân ga, xe nhanh chóng vọt ra ngoài, nước dơ ven đường văng lên mặt Hứa Gia Mộc, anh tức giận tiếp tục rống lên một câu "Kiều An Hạ, cô có thể bình tĩnh chút không!"

Tiếp theo cửa xe đóng lại, sau đó nhanh chóng lái đi, rất nhanh không thấy bóng dáng nữa.

"Lục tổng, chúng ta cũng đi thôi?"

Trợ lý nhắc nhở một câu, để cho Lục Cẩn Niên nhanh chóng bình tĩnh lại, rũ mí mắt, che đậy đáy mắt ảm đạm, đứng thẳng người, thu lại hai tay chuẩn bị ôm Kiều An Hảo, sau đó quay đầu nhìn chị Trần và anh Trần, mở miệng muốn nói mấy câu tạm biệt, nhưng làm thế nào cũng không nói được câu gì, cuối cùng chẳng qua là khẽ gật đầu, rồi cất bước, đi tới phía cửa.

Anh Trần và chị Trần cùng nhau tiễn Lục Cẩn Niên và trợ lý, Lục Cẩn Niên vẫn giữ dáng vẻ không nói một lời, trợ lý nhiệt tình nói với hai người họ không cần, sau đó khởi động xe, đuổi theo chiếc xe trước mặt.

Xe Lục Cẩn Niên, theo sát xe Kiều An Hạ, dừng ở một bệnh viện gần đó.