Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 12: Đón dâu



Bạch Nhược Y quay trở về nhà đã qua 12 giờ đêm trong bộ dạng quần áo xốc xếch chẳng chỉnh tề. Cũng may cô đi đâu cũng có tài xế riêng đưa đi, ra khỏi nhà lúc nào cũng mang theo áo khoác. Về đến nhà bao giờ cũng có vú Hoa chờ cửa nên cô mới thành công lên phòng mà không đánh động đến mọi người trong nhà.

Nếu để ba mẹ cô nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô thì họ sẽ làm lớn chuyện lên mất. Dẫu sao cô cũng là thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng của nhà họ Bạch thì sao lại có thể chịu đựng ủy khuất, bị người ta xem thường, chà đạp như thế. Cô chọn cách che giấu, tất cả cũng vì nghĩ cho một người.

"Tiểu thư có muốn ăn uống gì không để vú xuống bếp vú làm cho con ăn."

"Dạ con không ăn đâu. Vú đi nghỉ đi đừng lo cho con. Mà vú nhớ đừng nói chuyện con về trễ với bộ dạng như thế này cho ba mẹ con biết nha, kẻo họ lại lo."

"Nhưng mà có thật là tiểu thư ổn không? Sao quần áo lại nhăn nhúm còn bẩn nữa?"

Vú Hoa từ nhỏ đã chăm sóc cho Nhược Y, chăm chút từng miếng ăn đến giấc ngủ nên dù là cô chỉ có một chút xíu thay đổi nào bên ngoài thì bà đều nhận ra, cũng rất quan tâm, lo lắng cho cô, lúc này cũng vậy nên cứ nấn ná lại mãi không chịu rời đi.

"Dạ con không sao thật mà, tại con sơ ý nên mới để quần áo bẩn thôi. Không có chuyện gì đâu, vú đừng lo. Mau đi nghỉ ngơi đi nha, muộn rồi."

"Vậy vú về phòng, con có cần gì thì gọi điện vú sẽ qua ngay."

"Con biết rồi, vú về phòng nghỉ ngơi đi mà."

Vừa nói Nhược Y vừa xoay người vú Hoa lại, hai tay đặt lên vai, đẩy nhẹ bà đi về phía cửa chứ nếu đợi bà tự đi không biết phải mất thêm bao lâu.

"Được rồi, vú đi vú đi. Tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm đi nha."

"Dạ, vú ngủ ngon ạ!"

Vui vẻ chúc xong, cô gái liền đóng cửa phòng lại. Nét mặt tươi tắn và nụ cười trên môi nhanh chóng vụt tắt.

Lê đôi chân nặng trĩu quay trở về giường ngủ, cô mệt mỏi ngã người nằm dài ườn trên nệm, cơn đau dưới hạ thân từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa kết thúc. Nơi đó cứ đau âm ỉ, ngang thắt lưng còn truyền tới những cơn nhức nhối như thể muốn đứt lìa thân thể ra làm hai.

Cô nằm sấp, úp một bên mặt xuống nệm, đôi mắt ngọc vốn long lanh đơn thuần, giờ đây trở nên vô hồn không rõ cảm xúc. Nơi khóe mi, một dòng nước âm ấm lại vô thức lăn dài sang gò má bên kia, thấm vào drap giường.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế? Tại sao một người đã gắn bó, quen biết và ở gần với anh mười năm nhưng sau tất cả cô lại không bằng một cô gái đến sau, quen biết chỉ vừa vỏn vẹn một năm thì anh đã đem lòng yêu say đắm cô gái ấy? Tại sao cô cũng yêu anh, cũng dành rất nhiều tình cảm sự quan tâm lo lắng cho anh nhưng anh vẫn không hề nhận ra cơ chứ?

Cố chấp yêu anh năm năm, cô đổi lại được gì?

Tổn thương từ thân xác đến tâm hồn, những giọt nước mắt, những nỗi buồn mà đáng lý ra ở độ tuổi thanh xuân tươi sáng này không đáng nhận được.

Cô yêu người đàn ông đó đến quên mất bản thân mình, nhưng rồi thì sao? Bây giờ anh lại xem cô như một tội đồ, cho rằng cô là loại người chẳng ra gì, vì mục đích cá nhân mà bày mưu chia cắt anh và người con gái anh yêu.

Anh đem cô ra mà hành hạ, trút giận không chút lưu tình. Anh làm cô đau, đau như vạn tiễn xuyên tâm cùng lúc. Nhưng sau tất cả cô vẫn không thể ngừng yêu anh? Tại sao chứ?

Tại sao ngay lúc này cô không hận không oán trách người đàn ông ấy mà lại nhớ nhung, lại lo lắng không biết giờ này anh thế nào, đang làm gì, có còn uống rượu nữa hay không?

Tai sao con tim cô lại không nguội lạnh mà vẫn hướng những tia yêu thương về anh? Cô như thế này là yêu mù quáng, yêu nhưng không thể kiểm soát được tình yêu và cảm xúc của mình.

Chắc có lẽ là do cô ngốc, chỉ cần cho đi nhưng lại quên mất rằng, bản thân cũng cần được nhận lại!

- ---------------

Mới hơn sáu giờ sáng nhưng tại biệt thự của Bạch gia lại đang nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày, vì sự có mặt của nhà họ Tôn đã khiến tất cả mọi người tận tụy tiếp đón một cách thận trọng vì đây là khách quý của ông bà họ Bạch.

"Chà... Chẳng biết ngọn gió lớn nào lại mang được Tôn tổng đến thăm Bạch gia nhỏ bé của chúng tôi vậy nhỉ? Đúng là quý hóa quá."

Bạch Dương Sơn cùng phu nhân Phương Khuê của mình vừa đặt chân vào đại sảnh thì đã cất giọng mỉa mai vị khách quý đang ngồi chờ bên ghế sofa.

Dù Tôn gia có là nhà quyền thế đi chăng nữa thì Bạch Dương Sơn cũng chẳng ngán ngẩm bao giờ vì vốn dĩ xưa nay hai nhà rất thân thiết. Nhưng từ khi Tôn Tử Đằng từ chối hôn ước, làm tổn thương con gái Bạch Nhược Y của ông thì Bạch Dương Sơn đã có ý muốn cạch mặt với Tôn Thái, người bạn đã kết nghĩa hơn hai mươi năm.

"Dương Sơn, ông hà tất phải tỏ ra xa cách như thế. Hôm nay vợ chồng chúng tôi đến đây trước là để xin lỗi hai ông bà về chuyện Tử Đằng muốn hủy hôn với tiểu Nhược trước đó. Sau là để bàn bạc chuyện trọng đại."

Tôn Thái dù là người quyền lực cao sang hiếm ai sánh bằng tại Thượng Hải, nhưng lại được cái tính tốt và rất biết điều, nên sẵn sàng hạ giọng với đối phương trước nếu vấn đề xảy ra có phần lỗi thuộc về ông hoặc là của gia đình ông.

"Hình như chuyện hôn ước cũng được bàn bạc ổn thỏa rồi là không cần phải thực hiện nữa. Còn việc làm ăn thì giữa hai tập đoàn của chúng ta không hề có bất cứ một sự liên quan nào với nhau thì còn chuyện trọng đại gì mà cần phải bàn bạc?"

Bạch Dương Sơn vẫn căng như dây đàn, lời nói của ông nghe phát ra câu nào lại khiến đối phương khó chịu câu nấy nhưng Tôn Thái vẫn giữ được thái độ trầm tĩnh để trả lời:

"Chuyện trọng đại mà tôi nói ở đây chính là chuyện đón con dâu của Tôn gia về nhà."