Một đêm dài lại lặng lẽ trôi qua, chẳng biết sau cơn say đêm vừa rồi người đàn ông ấy đã trở về căn phòng cũ của Bạch Nhược Y bằng cách nào, nhưng lúc này khi anh tỉnh dậy thì thứ đập vào tầm mắt đầu tiên là khung ảnh cưới quen thuộc được treo trên đầu giường.
Khuôn mặt của người con gái ấy thật rạng rỡ trong ngày được khoác lên mình chiếc váy cưới, được làm cô dâu của anh. Còn anh thì ngoài sự chán ghét và lạnh lùng ra thì chẳng có thứ gì khác biệt.
Giờ anh mới thấy bản thân thật sự đã bỏ qua quá nhiều điều tốt đẹp, tự đánh mất chính hạnh phúc của mình mà không hề hay biết.
Làm người như anh đúng là đã quá thất bại.
Nằm đó mãi ngắm nhìn khung ảnh, càng nhìn người con gái ấy thì không hiểu sao anh lại càng thấy nhớ nhung da diết.
"Tiểu Nhược, em bây giờ sống có tốt không? Rời xa một người tồi tệ như anh chắc em sẽ được bình yên nhiều lắm."1
"Ngày anh nhận ra anh yêu em, thì cũng là lúc em đã thật sự rời xa anh. Anh thua rồi!"
- ---------------
《BẠCH GIA》
Mới sáng ra Bạch Thoại An đã xuất hiện tại phòng khách với bộ mặt vui tươi như đêm qua vừa vớ được em nào cùng hí hửng cả đêm. Anh vừa đi vừa huýt sáo líu lo khắp nhà, trạng thái phấn khởi của anh đã thành công thu hút được sự chú ý của hai vị phụ huynh đang ngồi bên sofa tại phòng khách.
"Có chuyện gì tốt hay sao mà tâm trạng trông có vẻ vui vậy?"
Phương Khuê đặt tách trà vừa được uống xong trở lại vị trí cũ trên bàn, ánh mắt chỉ liếc nhìn qua người đàn ông vài giây sau đó lại tập trung vào tờ tạp chí đang đọc dở trên tay.
"Ngày nào mà con chả vui vẻ. Chẳng qua hôm nay sắp được gặp lại người quen nên hơi hào hứng hơn tí thôi."
Bạch Thoại An tùy ý ngồi xuống sofa, đối diện với Bạch Dương Sơn và Phương Khuê. Với chất giọng điềm nhiên vừa kết thúc thì đã khiến Phương Khuê phải cau mày, thắc mắc.
"Người quen nào? Sao ba mẹ chẳng nghe Quản gia thông báo gì hết vậy?"
"Làm gì có ai biết trước mà thông báo. Người quen mà con nói trong nay mai chắc chắn sẽ tới diện kiến chúng ta, hỏi thăm về cô công chúa bé nhỏ của nhà này. Ba mẹ cứ kiên nhẫn chờ đợi đi, rồi sẽ biết thôi."1
Người đàn ông nói xong liền tùy ý thích lấy một trái nho bỏ vào miệng.
Anh cứ lấp lửng không rõ ràng khiến Phương Khuê càng thêm tò mò, chỉ riêng Bạch Dương Sơn là vẫn thản nhiên đọc báo, chẳng đoái hoài gì tới hai mẹ con nhà họ mà chỉ điềm đạm cất lời sau nhiều phút im lặng.
"Chúng ta không còn liên quan bất cứ điều gì với cậu ta nữa nên có tới thì không cần phải tiếp."
"Ba biết con đang nói tới ai à?"1
Bạch Thoại An đương nhiên cảm thấy bất ngờ khi nghe ba mình nói như thế. Vì anh cho rằng chuyện anh làm chỉ có một mình anh biết.
"Chỉ có người ngốc mới nghĩ không ra con đang nói ai thôi. Những người liên quan đến tiểu Nhược của chúng ta có mấy ai ngoài cái tên tiểu tử nhà họ Tôn đó. Chuyện nó ân hận và hối lỗi là vấn đề sớm muộn thôi, nay con lại nói như vậy thì ba thừa biết trước rồi."
Bạch Dương Sơn vẫn ung dung nói chuyện mà chẳng để ý đến cái người ngốc mà ông vừa nói đến lại đang ngồi ngay bên cạnh mình.
Đến khi kịp suy nghĩ lại và quay qua nhìn thì ông đã nhận được ánh mắt sắc lẻm của bà xã đại nhân, Phương Khuê.
"Ờ thì, anh không có nói em. Anh xin lỗi!"
"Không nói em sao phải xin lỗi."
Phương Khuê lườm chồng mình một cái, còn nghiêm giọng bắt bẻ. Khiến ai đó lập tức rén ngay, còn Bạch Thoại An ngồi cười khoái chí thì liền bị Bạch Dương Sơn quay qua tặng cho một ánh mắt bất mãn.1.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
"Cười bố nhà anh đấy à? Mới sáng ra đã ăn nói vớ vẩn, khi không lại nhắc tới cái tên đó làm gì. Bực mình."
"Dạ lão gia, bên ngoài có Tôn Tử Đằng thiếu gia của nhà họ Tôn đến tìm. Lão gia có tiếp không ạ?"1
Vừa hay khi ông dứt lời xong thì Quản gia Mạc lại vào tới thông báo có Tôn Tử Đằng đến tìm, khiến Bạch Thoại An phải cố nén lại cơn buồn cười đang hiện diện.
"Đấy, có nhắc hay không thì người ta cũng tự mò đầu tìm tới đó thôi."
"Không tiếp. Chú ra đuổi cậu ta về đi."
Phớt lờ những gì Bạch Thoại An vừa nói, Bạch Dương Sơn liền thẳng thắn đưa ra câu trả lời cho Quản gia Mạc rồi bỏ tờ báo lên bàn để nâng tách trà lên môi uống một ngụm.
"Dạ!"
Quản gia Mạc nhận lệnh rời đi khỏi phòng khách thì Phương Khuê mới lên tiếng, vì bà thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra hiện tại.
"Sao cậu ta lại đến đây? Chẳng phải nó và tiểu Nhược đã ly hôn rồi sao?"
"Ly hôn hay chưa thì con không biết tại chưa nghe tòa án gọi tiểu Nhược về để giải quyết hồ sơ mà. Con chỉ biết cậu ta đến đây trước là để xin lỗi chúng ta, sau là muốn biết tình hình hiện nay của tiểu Nhược."
"Lí do? Yên ấm bên người phụ nữ khác rồi thì tại sao lại muốn tìm tiểu Nhược làm gì? Chẳng lẽ vẫn chưa chịu buông tha cho con bé hay sao? Đúng là đồ cặn bã."
Bạch Thoại An suýt nữa thì phun hết trà đang uống ra ngoài sau khi nghe xong những lời mắng nhiếc của Phương Khuê dành cho Tôn Tử Đằng.
Bình thường bà rất hiền dịu, nhưng khi một ai đã làm tổn thương đến những đứa con thân yêu của bà thì bà chả thèm nể mặt bố đứa nào, miễn con bà không sai là được.
Và tình cảnh hiện tại chính là như thế, nhưng lần này thì bà đã nghĩ sai thật rồi.
"Không phải như mẹ nghĩ đâu. Cậu ta đến đây là để xin lỗi mà."
"Sao con biết?"
"Vì con là người đã âm thầm giúp cậu ta sáng mắt ra, cho cậu ta nhìn thấy một bãi cỏ xanh to đùng trên đầu. Giúp cậu ta hiểu thấu được tình cảm của tiểu Nhược trong suốt thời gian vừa qua, đồng thời biết luôn là bản thân hắn đã hiểu lầm tiểu Nhược nên đương nhiên phải đến đây xin lỗi cầu được tha thứ rồi."
Bạch Thoại An chẳng ngần ngại tuôn nguyên một tràn văn giúp Phương Khuê giải đáp được thắc mắc trong lòng.
"Hiểu được thì đã sao. Tốt nhất là đừng để tiểu Nhược gặp lại được cậu ta, kẻo con bé lại càng thêm đau khổ. Mẹ thấy Tôn Tiêu Đài hình như là có ý với tiểu Nhược nên mới theo con bé sang tận bên Mỹ, cậu ta tính tình hòa nhã, ấm áp lại còn tinh tế. Nếu được thì mẹ muốn tiểu Nhược thử mở lòng tìm hiểu cậu ta hơn. Còn cái tên Tôn Tử Đằng kia thì đừng bao giờ có cơ hội được gặp lại con bé, cho dù là có ăn năn sám hối thì cũng muộn rồi. Có không trân trọng, mất đừng tìm. Vô ích thôi."
Biết những gì Phương Khuê nói quả thật không sai. Nhưng phàm là duyên số do trời, mấy ai biết duyên nợ của ai thuộc về ai. Tương lai là thứ mà không một ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra.