Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 65: Tùy duyên trời định



Câu hỏi của Kỷ Vân như một nhát dao đang cứa vào vết thương cũ trong lòng Tôn Tử Đằng.

Thật ra thì cả hai gia đình vốn là dòng họ ruột thịt, nhưng mỗi người đều phải chăm lo cho sự nghiệp của mình nên rất ít khi gặp nhau, chuyện riêng của mỗi gia đình thì đương nhiên càng không nắm rõ nên lúc này Kỷ Vân mới hỏi thăm như thế.

Biết rõ Kỷ Vân không cố tình nhưng với câu hỏi của bà thì vẫn khiến cả nhà Tôn Thái trở nên ngượng ngùng, sắc mặt chợt trở nên thay đổi, đối với Tôn Tử Đằng thì càng tệ hơn.

Vợ sao? Con của anh sao? Vợ thì anh đã có nhưng lại không biết trân trọng để rồi tình yêu lẫn hạnh phúc thoáng chốc vụt mất trong tầm tay. Nếu anh không ngu muội thì có lẽ bây giờ gia đình đã ngập tràn trong hạnh phúc, có tiếng cười nói của con thơ rộn vang khắp nhà.

Tuy tâm trạng có phần bị ảnh hưởng, nỗi đau vô tình được khơi dậy nhưng người đàn ông rất nhanh đã lấy lại được sự điềm tĩnh.

Anh hơi cười sau đó nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời mà ai nấy cũng đang chờ đợi, đặc biệt là Tôn Tiêu Đài.

"Vì nông nổi nhất thời, phút bồng bột của tuổi trẻ mà trong quá khứ con đã từng làm ra chuyện khiến tiểu Nhược phải tổn thương, vì giận nên cô ấy đã rời xa con rồi. Nhưng không sao, con vẫn luôn cố gắng từng ngày đi tìm cô ấy, đừng nói là ba năm kể cả dùng trọn quãng đời còn lại chỉ để tìm gặp cô ấy để nói cho cô ấy nghe thấy hai từ xin lỗi, để cô ấy biết được rằng con đã yêu cô ấy rất nhiều, thì đánh đổi cả đời con cũng cam tâm tình nguyện."

Lần này đến lượt Tôn Tử Đằng làm tất cả mọi người trở nên trầm lặng. Đặc biệt là Kỷ Vân, bà đang cảm thấy rất áy náy khi vô tình khơi dậy những chuyện không vui của Tôn Tử Đằng.

"Lúc có thì không biết trân trọng, đến lúc vụt mất khỏi tầm tay thì mới nhận ra cô ấy quan trọng sao? Đúng là nực cười. Cho dù em có tìm gặp tiểu Nhược cũng vô ích thôi, lòng người một khi đã nguội lạnh thì chẳng thể nào thay đổi được nữa rồi."

Tôn Tiêu Đài nhàn nhã cất lời, trong chất giọng của anh đầy rẫy sự khinh thường dành cho Tôn Tử Đằng, nhưng người đàn ông ấy vẫn rất điềm tĩnh như không nghe thấy gì quá đáng.

"Con người ai mà chẳng có sai lầm. Quan trọng là biết nhận ra cái sai của mình rồi thành tâm sửa chữa. Dù cho có không thành công đi chăng nữa thì cũng không cảm thấy nuối tiếc, vì trước đó bản thân đã cố gắng hết sức. Có thể tiểu Nhược sẽ không bao giờ tha thứ cho em, nhưng đối với em chỉ cần thấy cô ấy hạnh phúc là em yên lòng rồi. Còn tình yêu của em cô ấy có không cần nữa thì em cũng không oán trách nửa lời. Em sẽ yêu cô ấy như cái cách mà cô ấy đã thầm lặng yêu em suốt nhiều năm vừa qua. Em đã nợ cô ấy quá nhiều, nên bây giờ hay mai sau cũng đều không có tư cách để đòi hỏi nữa. Có nhận lại nỗi đau mà ngày trước chính mình đã tạo ra cho người khác thì đó cũng là luật nhân quả, là đáng đời của Tôn Tử Đằng này."

Nói xong, người đàn ông khẽ cong nhẹ phiến môi như đang an ủi bản thân, điều đó khiến Tôn Tiêu Đài thật sự rất bất ngờ sau màn đáp trả cực kỳ bình thản của Tôn Tử Đằng.

Nếu là trước đây khi bị nói khích như thế thì chắc chắn anh đã kích động, đập bàn phản bác, lớn tiếng ngông cuồng. Nhưng lúc này chỉ điềm đạm nói ra tiếng lòng.

Đến cả Tôn Đức và Kỷ Vân cũng bị những lời nói của Tôn Tử Đằng làm cho cảm động. Tôn Thái và Diệu Ninh chỉ biết nhìn nhau bằng ánh mắt xót xa, thương thay cho đứa con trai bé nhỏ của mình. Nhưng có thương thì cũng chẳng thể làm gì khác hơn, vì có chăng như thế âu cũng là do lỗi lầm tự anh đã gây ra thì giờ anh phải chịu.

"Thôi con đừng buồn, ai cũng có những sai lầm thiếu sót mà. Bác tin nếu thật sự có duyên có nợ thì con và vợ ắt sẽ có ngày tương phùng. Chân thành rồi sẽ đổi được chân tình. Cố gắng lên con trai."

Tôn Đức cũng lên tiếng an ủi đứa cháu trai của mình, sau đó ông nâng ly lên trước cùng mời tất cả mọi người một ly.

"Nào nâng ly, chuyện gì qua rồi thì đừng nhắc lại nữa. Cứ tùy duyên đi, chuyện gì tới thì ta nhận, cưỡng cầu cũng vô ích thôi."

Tiếp theo mọi người ai cũng nâng ly cùng nhau cụng ly rồi uống cạn. Chuyện cũ tạm gác qua nhường chỗ cho chuyện làm ăn trên thương trường. Bữa tối cứ thế được diễn ra trong không gian hòa bình và ấm cúng.

- ---------------

Ăn tối xong, trưởng bối thì ngồi trong nhà uống trà nói chuyện. Riêng hai người đàn ông trẻ tuổi ra khuôn viên đi dạo. Cũng lâu rồi cả hai không gặp nhau nên đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để hỏi, đặc biệt là Tôn Tử Đằng.

"Anh có gặp tiểu Nhược không?"

Nghe được câu hỏi của Tôn Tử Đằng, bước chân cùa Tôn Tiêu Đài chợt chậm lại một chút, nét mặt trầm tư sau vài giây thì anh mới trả lời:

"Lâu lắm rồi anh không có gặp cô ấy, cũng không có liên lạc."

"Thật vậy sao?"

Tuy câu hỏi của Tôn Tử Đằng là đang không tin tưởng vào câu trả lời của Tôn Tiêu Đài nhưng anh vẫn tỏ ra rất thản nhiên, trên môi còn hơi mỉm cười.

"Con đường tìm vợ của em thật vất vã. Ròng rã hơn ba năm trời, chẳng có lấy một tin tức. Không biết hiện giờ cô ấy sống thế nào, có khỏe không? Nếu biết được bấy nhiêu đó thôi thì em cũng an lòng."

Tôn Tiêu Đài đột nhiên cười nhạt đồng thời cũng dừng bước, quay qua đứng song song với người đàn ông đối diện.

"Từ lúc bắt đầu bữa ăn, cứ nhắc tới tiểu Nhược là em một tiếng vợ, hai câu cũng vợ. Em quên rằng em và cô ấy đã ly hôn rồi sao?"

Lần này lại đến lượt Tôn Tử Đằng bật cười, anh ung dung đút một tay vào túi quần, ánh mắt tuy hời hợt nhưng lại ẩn chứa nhiều điều phức tạp.

"Ai nói với anh em và cô ấy đã ly hôn? Tòa án nào công nhận điều đó?"