Nhược Y làm sao có thể an lòng mà quay trở về phòng ngủ. Lúc này cô đang đứng ngay trước cửa đại sảnh để chờ xem Tôn Tiêu Đài có đưa được người đàn ông ấy quay trở lại hay không.
Dù cô có ghét, có hận anh như thế nào thì giờ anh đang bị bệnh, nói thì tuyệt tình thế thôi nhưng cô cũng là người có trái tim biết sinh ra máu thịt thì làm sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc anh cho được, dẫu sao đó cũng là người cô từng thương, còn là mối tình đầu của cả một thanh xuân.
"Nếu không buông bỏ được thì đừng tự lừa dối lòng mình. Kẻ chạy người theo, quanh quẩn mãi cũng chỉ có tổn thương và dằn vặt, vậy xứng đáng hay không?"1
Giọng nói trầm thấp của Bạch Thoại An chợt vang lên từ phía sau khiến người phụ nữ thoáng giật mình.
Nếu dễ buông bỏ như vậy thì cả cô và người đàn ông ấy đâu khổ sở như bây giờ.
"Anh hai... Em không biết phải làm sao cả! Nhìn Tử Đằng như thế thật sự trong lòng em có rất nhiều cảm xúc khó tả, nhưng mỗi khi nghĩ về chuyện trước đây thì lòng em lại trở nên nguội lạnh."
"Em lắng nghe con tim mình đi. Xem nó thật sự hướng về Tiêu Đài hay là Tử Đằng. Giữa một người cho em tình yêu chân thành, sự bao dung, ân cần ở bên lo lắng cho em hơn ba năm qua và một người em đơn phương suốt năm năm nhưng lại nhận về trái đắng. Nếu là anh, anh sẽ chọn người yêu mình, có như vậy sẽ không phải nặng lòng suy nghĩ hay chịu nhiều tổn thương."1
Lời của Bạch Thoại An như đang giúp em gái mình xua tan sự mịt mờ giữa hai con đường mà cô phải chọn.
Nhưng phàm là người trong cuộc thì mới thật sự thấu hiểu được cái cảm giác mà bản thân đang trải qua. Cô biết mọi người trong gia đình vì thương cô nên mới nghiêng về phía Tôn Tiêu Đài vì nghĩ rằng anh sẽ cho cô được hạnh phúc.
Riêng cô thì lại suy nghĩ khác, có lẽ bản thân không nên vội vàng đưa ra quyết định trong lúc đầu óc quá mông lung mà nông nỗi làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ, để rồi mai sau lại ân hận trong muộn màng.
Chọn người yêu mình, đương nhiên sẽ được nhận những điều tốt nhất. Nhưng nếu là người mình không yêu nhưng lại ích kỷ giữ bên cạnh thì lại vô tình sẽ làm tổn thương người khác.
"Khi yêu, hai trái tim cần sự đồng điệu và thật sự hướng về nhau thì đó mới là hạnh phúc. Em biết anh hai và ba mẹ đang rất lo lắng cho em, muốn em chọn Tiêu Đài để được hạnh phúc, nhưng bây giờ em không thể vội vàng quyết định được. Em cần thêm thời gian để bình tâm trở lại. Có thể không nhất thiết là về bên ai đâu, điều quan trọng trong tình yêu là hết lòng hết dạ với đối phương. Nếu đã không làm được thì có miễn cưỡng cũng không trọn vẹn như một tình yêu đúng nghĩa."
Nhược Y lần đầu tiên trải rõ lòng mình như một cách trấn an mọi người giảm bớt lo âu về cô. Khi nói xong cô còn khẽ cười với Bạch Thoại An.
Đúng lúc này Tôn Tiêu Đài đã quay trở vào và tình cờ gặp được hai người họ, anh nhìn Nhược Y không cần đợi cô hỏi đã chủ động nói trước:
"Tử Đằng nó gọi trợ lý đến đón rồi. Anh nghĩ nó là người biết chừng mực nên em không cần phải lo lắng quá đâu."
"Em không lo cho ai cả. Anh với anh hai nghỉ ngơi đi, muộn rồi."
Lạnh nhạt nói xong Nhược Y liền đi thẳng vào nhà, để lại hai ánh mắt nam nhân nhìn theo bóng lưng cô mãi đến khi khuất dạng mới thôi.
"Vừa rồi cậu đã nói những gì với cô ấy?"
"Chỉ là mấy câu khuyên nhủ cần thiết thôi. Con bé bảo cần thêm thời gian để suy nghĩ, cậu có muốn chờ không?"
"Sẽ chờ, chờ đến khi nào cô ấy quyết định được thì thôi. Nhưng tôi nghĩ sẽ hơi lâu và cơ hội chắc cũng không cao đâu."
Tôn Tiêu Đài hơi cười, là nụ cười gượng gạo che giấu đi nỗi lòng của chính mình.
"Thôi thì tùy thuộc vào ông trời đi, duyên phận trời cao an bài tới đâu thì ta nhận đến đấy. Để xem cậu có số được làm em rể của tôi không đã."
Để an ủi người anh em của mình, Bạch Thoại An đã khoác tay qua vai anh, miệng mỉm cười, còn nói ra lời trêu đùa thành ý.
Đúng là số phận do trời sắp đặt, cái không được có muốn cũng không thành!
- ---------------
Gần hai giờ sáng, biệt thự Winner đã chìm vào tĩnh lặng vốn có của màn đêm.
Người đàn ông lững thững quay trở về căn phòng ngủ quen thuộc. Vẫn với thói quen không mở đèn như cũ, anh lê đôi chân nặng trĩu đi đến giường ngủ sau đó thả thân thể đầy mệt mỏi ngã xuống nệm.
Trong tầm mắt của anh vẫn là khung ảnh cưới quen thuộc, chẳng hiểu sao lúc này nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
Trước đó anh đã tự nhủ với chính mình rằng sẽ không rơi lệ nữa, sẽ buông tay để người con gái ấy được hạnh phúc. Nhưng sao bây giờ anh lại nhớ cô đến nỗi bật khóc thế này, giọt nước mắt tinh khiết ấy lăn nhẹ từ khóe mi rồi hờ hững rơi xuống mặt nệm, phút chốc tan vào hư vô, cũng giống như cõi lòng từ lâu đã tan nát như anh bây giờ.
"Vậy là anh mất em thật rồi sao?"
Một câu hỏi trong tuyến giọng khàn đặc đầy nghẹn ngào khe khẽ vang lên, phá tan khoảng lặng. Một câu hỏi mà chẳng ai biết chắc được câu trả lời.
Chưa bao giờ anh thấy mệt nhọc như lúc này, hơi thở của anh đang rất nặng nề, người anh rất nóng, đầu anh rất đau còn đang không ngừng choáng váng. Nhưng tất cả đối với anh đều không bằng nỗi đau mất người yêu, và nỗi nhớ da diết đang từng phút từng giây xé nát cõi lòng.
Người đàn ông ấy cứ nằm miên man như vậy, trong đầu không ngừng nghĩ về Nhược Y, mãi đến khi dần dần thiếp đi lúc nào cũng không hay biết. Kể cả khi từ trong mũi anh đang tuôn ra một dòng máu đỏ tươi, chầm chậm lăn dài xuống bên mặt mà anh cũng chẳng hề nhận ra.
||||| Truyện đề cử: Thân Mật Khăng Khít |||||
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên nhận thức trong anh đã chẳng còn được mạnh mẽ.
Tình yêu mà, không có đau khổ thì sao gọi là tình. Nhưng yêu một người đến nhận về trăm ngàn khổ ải vẫn không muốn buông tay thì đó mới là điều khổ sở nhất trên cuộc đời này!