Có một chiếc em bé hôm nay mê chơi với bạn mới mà nhiều lần bán đứng chính mẹ ruột của mình, mà lúc này khi trở về phòng ngủ định lấy lòng mẹ lại nên đã tự đánh răng xong trước khi đi ngủ và ngoan ngoãn trèo lên giường sớm ngồi ngay ngắn.1
Và khi vừa nhìn thấy Bạch Nhược Y tắm xong trở ra thì cô bé đã mỉm cười rất tươi với cô.
"Hôm nay ngoan nhỉ? Không cần đợi mẹ nhắc đã tự biết đánh răng rồi, con gái giỏi lắm!"
Thấy Nhược Y có vẻ như không giận dỗi nên tâm tình của cô bé cũng giảm bớt sự căng thẳng đang chịu đựng từ nãy giờ vì sợ mẹ dỗi. Nhưng giờ thì có thể yên tâm rồi, vì Nhược Y không hề để bụng chuyện cô bé mê chơi còn về hẳn bên phe của Tôn Tử Đằng.
"Thì con chuộc lỗi đó. Con sợ mami giận chuyện hôm nay con bơ mami, còn về phe của chú Tử Đằng bán đứng mẹ nữa."
Nói xong cô bé liền che miệng tủm tỉm cười, làm Nhược Y cũng phải cười theo.
Lúc này cô đã trèo lên giường ngồi đối diện với tiểu Lam và nét mặt đã trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
"Mẹ không quan tâm chuyện đó. Nhưng mẹ có chuyện khác muốn nói với con, hôm nay mẹ sẽ giải thích cặn kẽ thêm một lần nữa cho con hiểu thế nào là ba ruột và ba nuôi. Con sẽ lắng nghe mẹ nói chứ?"
"Dạ có ạ!"
Nhược Y khẽ cười, đưa tay xoa đầu bé con một cái rồi mới đi thẳng vào vấn đề chính cần nói.
"Mẹ biết từ nhỏ tới lớn ba Tiêu Đài luôn là người ở bên cạnh con. Nhưng mà thật ra chú ấy không phải là người đã cùng mẹ tạo ra con. Mà con biết phải như thế nào mới tạo ra được một sinh linh bé nhỏ như con không?"
Tiểu Lam khẽ lắc đầu, sau đó Nhược Y lại nhỏ nhẹ nói tiếp:
"Là giữa hai người một nam một nữ thật sự yêu thương nhau, cùng gắn kết tại một chỗ thì mới tạo ra được một tiểu thiên thần nhỏ trong bụng của người phụ nữ."
Bạch Nhược Lam có vẻ như đã hơi hiểu ra vấn đề mà mẹ mình đang nói, nên sau khi trầm ngâm một lúc cô bé đã lên tiếng hỏi lại:
"Vậy trước đây khi chưa có tiểu Lam là mẹ và chú Tử Đằng đã yêu thương nhau, nên mới sinh ra tiểu Lam đúng không ạ?"
"Đúng vậy!"
Tuy sự thật có hơi sai nhưng để giải thích rõ ràng cho đứa trẻ này hiểu thì buộc lòng cô phải tùy chuyện mà nói dối nói thật.
"Có nghĩa là nếu không có chú Tử Đằng thì sẽ không có tiểu Lam đúng không mami?"
"Không sai một chút nào cả, con gái của mẹ dần dần hiểu ra rồi đó."
Người phụ nữ lại xoa đầu khen ngợi cô con gái của mình, rồi cuộc trò chuyện lại tiếp tục diễn ra.
"Vậy sao lúc con ra đời lại không thấy chú ấy, sau này cũng chỉ có ba Tiêu Đài thôi à. Mãi tới bây giờ mới được gặp lại là sao hả mami?"
"Vì lúc mang thai tiểu Lam ba mẹ đã chia tay do không hợp nhau. Lúc sinh con ra mẹ sợ con thiếu thốn tình cảm của ba nên mới đồng ý để ba Đài làm ba nuôi của tiểu Lam."
Bạch Nhược Lam lại suy tư thêm một lúc, để kịp ngẫm lại những gì Nhược Y vừa nói, và nhờ vào chỉ số thông minh cao hơn những đứa trẻ khác mà cô bé đã dần dần hiểu ra.
"Vậy ba Tiêu Đài là người đã bên cạnh chăm sóc cho con từ bé, còn chú Tử Đằng là người đã tạo ra con, nếu không có chú thì không có tiểu Lam. Một người nuôi dưỡng, một người sinh thành, vậy ai mới là quan trọng nhất ạ?"
"Chuyện này tùy theo cảm nhận trong tim con thôi. Mẹ nói ra để tiểu Lam hiểu được sự thật và sau này con phải dành sự tôn trọng tuyệt đối cho người đã tạo ra mình. Và quan trọng là vẫn còn một vấn đề khác mẹ muốn con hiểu."
"Là gì vậy mami?"
Nhược Y ngưng lại một chút để nắm tay cô bé, trước khi nói ra chuyện cuối cùng cũng là chuyện quan trọng nhất.
"Con có biết tại sao từ lúc trở về đây đến giờ, ba Đài rất ít khi ở nhà không?"
"Dạ không ạ!"
"Là vì ba Tiêu Đài sẽ không sống cùng với chúng ta nữa. Cũng không còn thường xuyên ở bên cạnh chơi đùa với tiểu Lam nữa."
"Tại sao vậy mami? Ba lại bận công việc sao?"
"Vì ba còn có công việc và cuộc sống riêng. Đã đến lúc mẹ không nên vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến ba Tiêu Đài phải thiệt thòi nữa. Rời xa chúng ta thì ba mới đi tìm được hạnh phúc thật sự của riêng mình. Tiểu Lam có hiểu những gì mẹ vừa nói không?"
Cô gái bé nhỏ ấy dường như đã hiểu được mọi chuyện nên lúc này nét mặt thơ ngây đã trở nên đượm buồn.
"Tại sao mami không để ba ở bên cạnh chúng ta, con thấy ba rất thương con và cả mami nữa mà."1
Thấy con gái buồn, Nhược Y cũng xót lắm chứ. Nhưng đã đến lúc cô nên thẳng thắn đối mặt với tất cả mọi chuyện, lừa dối hay đóng kịch đều là nhưng thứ không nên tồn tại trong cuộc sống này.
Trước khi trả lời câu hỏi của tiểu Lam, Nhược Y đã ôm cô bé vào lòng như đang an ủi, vỗ về rồi mới dịu dàng nói tiếp:
"Chắc tiểu Lam sẽ hiểu nếu đối với một người nào đó rất yêu mình, nhưng mà mình thì có cố gắng cách mấy cũng không yêu thương họ hết lòng được thì chuyện cần làm là phải giữ khoảng cách với họ đúng không? Chúng ta không nên ích kỷ giữ họ ở mãi bên cạnh, vì như thế là đang lợi dụng tình cảm của họ, con hiểu không?"1
"Dạ hiểu! Vậy là mami không có yêu ba nên mới muốn ba đi tìm người khác phải không? Vì nếu tiếp tục ở bên cạnh chúng ta thì ba sẽ không có được hạnh phúc?"1
"Đúng vậy! Thế tiểu Lam có giận mẹ không?"
"Không ạ! Tuy con không hiểu rõ hết, nhưng mà con nghĩ những gì mami làm là đều muốn tốt cho con và cả ba nữa, nên con sao có thể giận mami được. Con chỉ buồn vì sau này không được gặp ba thường xuyên nữa thôi!"
"Không sao, rồi sẽ quen dần thôi con gái!"
Nhược Y suýt nữa thì rơi nước mắt trước cô con gái quá đỗi hiểu chuyện của mình, cô âu yếm hôn lên trán tiểu Lam một cái, trong lòng lúc này cũng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.