Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương

Chương 90: Cuối cùng vẫn chọn kết thúc



Xe Audi phiên bản mới nhất từ từ đổ đến trước cổng căn biệt thự của nhà họ Bạch rồi dừng lại hẳn.

Bên trong xe là một khoảng lặng đang chiếm trọn không gian. Nhược Y muốn xuống xe nhưng đang bế tiểu Lam đã ngủ gật trên tay, người đàn ông bên cạnh lại không chịu ấn mở khóa cửa cho cô. Có vẻ như anh đang có chuyện gì đó muốn nói, vì cô có thể nhìn ra nét mặt của anh đang mang rất nhiều tâm sự.

"Em với anh họ tiến triển thế nào rồi? Anh thường xuyên lui tới thế này có làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người không?"

Phân tâm của người phụ nữ bấy giờ vẫn rất điềm tĩnh, cứ như đã có chuẩn bị từ trước nên có thể dễ dàng trả lời những gì Tôn Tử Đằng vừa hỏi một cách nhanh chóng.

"Chỉ chờ ngày đăng ký kết hôn nữa thôi. Anh cũng biết lí do vì sao đến giờ vẫn chưa hoàn thành thủ tục đó mà. Vả lại anh ấy là người rộng lượng lại tâm lý nên chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai."

Dù biết rằng hỏi ra là sẽ đau với những câu trả lời của cô. Nhưng anh vẫn muốn biết, biết để còn làm sao giúp cô thoải mái và không ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên.

"Tờ đơn trước đó anh xé rồi. Giờ...em viết lại đơn đi rồi anh sẽ ký."

Người đàn ông nhẹ nhàng cất lời. Tuy âm giọng nhẹ như gió thoảng qua nhưng lòng anh lúc này lại nặng nề biết bao.

Nhắc lại đơn ly hôn mới khiến thâm tâm người phụ nữ thoáng chút dao động, cũng chẳng dám để người đàn ông ấy nhìn thấy ánh mắt phức tạp của mình lúc này nên đã quay mặt nhìn ra ngoài.

"Đơn do anh xé rách thì anh tự mà đi làm lại. Chỉ cần có chữ ký thôi, còn những chuyện khác tôi sẽ tự lo liệu. Anh cứ chờ ngày ra tòa là được."

Bắt anh tự tay viết lại đơn ly hôn sao? Đó có khác gì cô đang bắt anh tự tay cầm dao đâm thẳng vào tim mình đâu chứ. Anh đang cười nhưng lòng anh đau lắm. Đau như tâm can vừa bị ai đó cắt đứt từng đoạn.

Cuộc hôn nhân chưa tuy một ngày hạnh phúc này anh chưa từng muốn kết thúc, nhưng cũng do anh mà tờ đơn ly hôn mới xuất hiện.

Cô từng vì anh mà chịu trăm ngàn cay đắng, giờ anh có đau khổ vạn lần thì cũng thật đáng tội thôi mà.

"Anh sẽ chuẩn bị sớm rồi mang đến cho em. Nhưng anh có điều này muốn nói với em là từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này thì chưa bao giờ anh nghĩ đến hai từ ly hôn hay sẽ kết thúc, dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong chốc lát. Trước đây không muốn và bây giờ cũng vậy."

Nhược Y vẫn im lặng, trong lòng cô bây giờ cũng đâu được bình yên. Nhưng vẫn hờ hững xem như những gì người đàn ông ấy vừa nói chẳng có gì quan trọng với mình.

"Chúc em hạnh phúc trọn đời với người mình đã chọn!"

- ---------------

Đêm khuya vắng vẻ, một khoảng không gian hiu hắt có chút gió sương lạnh lẽo đang khẽ lùa qua đôi bờ vai rắn rỏi của một người đàn ông đang đứng bên ngoài ban công với chuỗi tâm sự dày đặt trong lòng

Anh đã đứng đây hơn 30 phút, hút hết điếu thuốc thứ ba, và cạn hết vô số ly rượu. Đã từ rất lâu rồi, chỉ có duy nhất hai thứ đó là bạn tâm giao với anh. Bấy nhiêu cô đơn, mệt mỏi và tâm sự anh đều rút hết vào men rượu cay cay. Nhắn trăng, gửi gió nói rằng anh yêu thương và nhung nhớ người con gái ấy biết nhường nào, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chia tay, đường ai nấy bước.

Sẽ trả lại tự do cho cô, rồi cô sẽ có được hạnh phúc. Còn anh thì vẫn cô đơn sớm tối, có lẽ là đến hết cả cuộc đời này nếu không thể nào quên được người con gái ấy!

- ---------------

Cùng lúc này trước cửa một casino lớn nhất thành phố, một người phụ nữ vừa bị hai tên đàn ông lôi từ bên trong ném ra ngoài một cách bạo lực.

Cô ta ăn mặc sang trọng nhưng trên mặt lại mang đầy những dấu vết bầm tím như thể vừa bị đánh một trận tơi bời.

"Không có tiền thì nên tự lượng sức mình. Ông chủ đã có lệnh trong vòng một tuần mà vẫn không có đủ năm tỷ thì coi chừng cái mạng chó của mày đó con khốn."

Một trong số hai gả bậm trợn, cao to vừa ném người phụ nữ kia ra ngoài lớn giọng răn đe xong thì cùng đàn em của mình quay trở vào trong casino.

Casino S là sòng bạc lớn nhất tại Thượng Hải, cũng là nơi khét tiếng xiết nợ trong giới giang hồ mà ai cũng phải tránh xa vạn mét nếu không có tiền mà vẫn bất chấp đam mê đỏ đen.

Và một trong số những kẻ không biết tự lượng sức mình ấy lúc này chính là Lại Minh San. Hôm nay đã là đêm thứ ba liên tục ả thua sạch, thậm chí còn mắc một khoảng nợ cực khủng.

Thời hạn trả nợ chỉ có một tuần, nếu không gom đủ thì cái mạng quèn của ả chắc chắn sẽ không còn. Nhưng một kẻ trắng tay như ả ta thì lấy đâu ra tiền mà trả.

Gắng gượng tấm thân đầy vết thương đứng dậy, ả đưa tay lau đi vệt máu trên khóe môi, mở miệng chửi thề một tiếng.

"Mẹ chúng mày, dám đánh bổn tiểu thư ra nông nổi này. Nếu mà là trước đây thì chỗ này đã sớm bị sang bằng rồi."

Trước đây là trước đây nhưng bây giờ ả đã mất trắng, từ tài sản cho tới những tên đại gia, hay ông trùm máu mặt trong hắc bang cũng còn có gả nào thèm tới cái thứ lỗ rộng hơn thùng phi như cô nữa.

Khó khăn lắm ả mới lết xác về được tới nhà. Vừa ngã lưng xuống giường thì đã từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc mê man ngủ ả đã gặp phải một giấc mơ kinh hoàng khi chứng kiến bản thân bị những gả xã hội đen đâm liên tục nhiều nhác, cả người bê bết máu tanh, nỗi sợ hại chiếm trọn não bộ khiến ả bừng tỉnh. Mồ hôi lúc này đã tuôn ra ướt đẫm trán.

Bấy giờ ả mới thật sự cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến món nợ đang mắc phải và những tên xã hội đen kia thì ả lại nhớ ngay đến giấc mộng kinh hoàng vừa thấy.

"Không! Không được, bằng mọi cách mình phải có được tiền. Mình không thể nào chết như vậy được. Nhưng phải làm sao đây, ai mới có đủ khả năng giúp mình qua được ải này?"

Trong đầu ả ta bây giờ liên tục nghĩ đến những người có thể giúp ả vượt qua cảnh khổ, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng có ai. Vì bây giờ làm gì có kẻ nào chịu nhìn đến một người như ả.

Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng hai mắt ả liền sáng bừng lên như vừa nghĩ ra một ý gì đó vô cùng hay ho.

Chỉ thấy sau đó Lại Minh San ả ta đã nhếch môi cười một cách quỷ dị.

"Chỉ có mày, vừa hay có thể để tao trả lại mối hận trước đó, lại vừa có được một số tiền cực khủng mà thôi. Bạn thân à, chờ mình nhé!"