Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa

Chương 26: Tranh thủ



Dư An tìm lại được giọng nói của chính mình, cầm hoa tươi trên tay lúng ta lúng túng, "Cảm ơn anh."

"Sắc mặt không ổn lắm" Bùi Diệu vuốt hai má đẫm mồ hôi của Dư An, "Không khỏe à?"

Trước mặt người thân cận thì không thể che giấu được nữa, Dư An thành thật, "Hơi mệt."

Nhưng trên mặt là nụ cười thỏa mãn, "Nhưng mà vui lắm."

Bùi Diệu nắn bóp bàn tay cậu, dắt người về phòng chờ.

Một người trong ban nhạc gọi với theo: "Lát nữa chúng tôi sẽ đi ăn liên hoan, Bùi tổng có muốn đến cùng không?"

Một người khác kéo người vừa nói lại, giọng điệu mập mờ lại có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Sao cậu lại ngu ngơ thế chứ hả!"

*Kiểu như bất lực ấy.

"..." Dư An đỏ mặt, nhìn Bùi Diệu một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Bùi Diệu nói: "Đương nhiên, nếu Dư An nghỉ ngơi thấy khỏe rồi thì tôi sẽ đi."

"Vậy được, Dư An, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi nhé, chuyện ăn cơm đợi trễ chút lại bàn tiếp."

Dư An theo Bùi Diệu vào phòng chờ, cửa vừa đóng lại cậu đã ngồi xuống sofa thở ra một hơi thật dài, hoa tươi vẫn đang được ôm trong lòng, cúi đầu ngửi ngửi, đều là hương thơm nhàn nhạt của hoa hồng.

Bùi Diệu ngồi xuống bên cạnh, kéo tay Dư An qua xoa bóp cho cậu.

Dư An nhìn chằm chằm anh một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Anh vẫn luôn ở đây à?"

"Ừ." Lực tay của Bùi Diệu vừa phải, biết phải xoa bóp chỗ nào có thể giúp Dư An thả lỏng hơn chút, "Vốn dĩ là chuyến bay ngay sau chuyến của em, nhưng công ty đột nhiên có việc gấp nên phải đổi chuyến, tin nhắn không phải là anh không muốn trả lời đâu, lúc em đáp là lúc bên anh vừa cất cánh."

Dư An tính toán thời gian, "Vậy chẳng phải là anh đã siết chặt thời gian để đến đây à?"

Bùi Diệu nói phải, "Em đừng giận."

Dư An mỉm cười, đặt hoa sang một bên, nghiêng người dựa vào Alpha, cảm nhận độ ấm cơ thể và pheromone quen thuộc, cả người đều thả lỏng, "Anh không cần phải đến, quá vất vả."

"Không sao." Bùi Diệu hôn lên trán Dư An, lúc ôm lấy hõm lưng cậu thì nhận ra quần áo ướt đẫm, hơi cau mày, "Thay đồ đi, cẩn thận cảm mạo."

Dư An nghe lời cởi quần áo ra, nhân tiện tẩy trang luôn, ở đây không đầy đủ tiện nghi, không có phòng tắm, chỉ có thể tạm chịu đựng đến lúc về khách sạn rồi tắm rửa sau.

Thay đồ riêng, Dư An ôm bó hoa được Bùi Diệu dắt đi, cậu không cần phải để ý gì cả, chỉ phụ trách lên xe xuống xe, sau khi đến khách sạn thì Bùi Diệu đi lấy hành lý của mình ở quầy lễ tân.

Dư An cảm thấy kỳ lạ, "Sao anh biết em ở khách sạn này?"

"Anh add Wechat của người phụ trách ban nhạc." Bùi Diệu nói, "Lúc đổi khoang cho mọi người thì hỏi tên khách sạn luôn, phòng của em cũng là anh đổi đấy."

Dư An: "..."

Thảo nào cậu cứ thấy sai sai, của người khác đều là phòng đôi tiêu chuẩn, chỉ có cậu là phòng đơn, lại còn là phòng giường lớn.

Thẻ phòng tiếp xúc với thiết bị cảm biến vang lên âm thanh điện tử, Dư An mở cửa dắt Bùi Diệu vào phòng, phòng ngủ rất rộng, giường cũng cực lớn, hai người ngủ cũng dư dả.

Dư An đi tắm trước, mặc áo choàng tắm bước ra thì trông thấy Bùi Diệu đang đun nước, Alpha đã cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, những đường nét cơ da uốn lượt trập trùng, căng vải áo đến sắp bung bét cả ra.

"Ngủ lát nhé?" Bùi Diệu đưa nước ấm cho cậu, "Còn sớm, chưa đến giờ ăn cơm đâu."

Dư An nhận lấy cốc nước, "Sao anh biết chưa đến giờ ăn cơm?"

Bùi Diệu thản nhiên thừa nhận: "Điện thoại em cứ hiện lên tin nhắn nhóm liên tục, anh có xem."

"Anh xem điện thoại của em mà chưa được em cho phép." Đôi mắt mờ mịt hơi nước của Dư An chất chứa ý cười, "Anh đang bí mật dò xét chuyện riêng tư của em đấy hả."

Hơi thở hương hoa quỳnh của Omega quấn lấy đàn hương, ở khoảng cách gần như vậy, hai luồng pheromone hài hòa quần quít lấy nhau, trong hương hoa quỳnh chứa đựng sự lạnh lùng thanh nhã.

Bùi Diệu ôm lấy eo của Omega, cúi đầu chất vấn: "Anh không được xem à?"

Dư An không trả lời, ý cười càng thêm rõ ràng, cậu bỏ cốc nước xuống, cánh tay quấn lấy vai của Alpha, dâng tặng một nụ hôn.

Pheromone thoáng chốc trở nên nồng nàn hơn, Dư An trúc trắc vươn đầu lưỡi ra liếm ướt cánh môi Bùi Diệu, tựa như đang quyến rũ mà cắn một ngụm, vụng về mà dán cả người mình lên đối phương, nhưng lại không cạy mở đôi môi người đàn ông ra.

Hơi thở Bùi Diệu hơi nặng, siết chặt cánh tay, kéo Dư An về phía mình, pheromone mùi đàn hương ùn ùn kéo đến đấu đá lẫn nhau, ngậm lấy đầu lưỡi Omega rồi mút thật mạnh, nửa người trên cao lớn dựa sát vào Dư An, hôn càng thêm sâu.

"Ô... ưm..." Dư An giật mình nhắm mắt lại, thất thố mà bám víu lấy vai Bùi Diệu, người không có sức, chân cũng mềm nhũn, bốn cánh môi dính chặt vào nhau kín kẽ, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khóe môi, lại bị Bùi Diệu hôn hít nuốt lấy.

Hơi thở của Alpha nóng rực, Dư An cảm giác chính mình đắm chìm trong lò nung sắp bị đun chảy mất rồi, tứ chi tiếp xúc thân mật, ma sát đến nóng bỏng, tạo ra từng luồng hơi nóng hổi.

Bùi Diệu càng hôn càng không thỏa mãn, một phát ôm người lên, nắm lấy mông Dư An bế cậu đến bên giường.

Dư An từ ngẩng đầu chuyển thành cúi đầu, bờ môi và đầu lưỡi quyến luyến không hề tách ra, tư thế này làm hai chân cậu phải quần quanh eo Bùi Diệu, cánh tay cũng tiện ôm lấy cổ người đàn ông hơn.

Nhịp tim nảy lên cùng tần số, hơi thở hỗn loạn, tùy ý hôn hít.

"Thịch." Hai cơ thể chồng chéo nhau cùng rơi xuống giường, Dư An chìm xuống nệm lò xo, mùi đàn hương tràn ngập trong mũi.

Sức nóng lan tỏa, nhưng Bùi Diệu không tiếp tục, chỉ dừng ở hôn môi, lúc buông đôi môi Dư An ra thì thở gấp, vùi đầu vào cổ cậu điều chỉnh lại hơi thở.

Dư An cũng không ổn hơn tí nào, đôi môi vừa nóng vừa đỏ, áo choàng tắm chưa được thắt chặt lại đã bị kéo ra, làn da trắng nõn tươi trẻ nhuốm đầy nhục dục.

Ban nhạc vừa kết thúc buổi diễn tấu, thể lực của Dư An tiêu hao rất nhiều, cả hai người đều hiểu rõ lúc này không phải thời điểm tốt để triền miên, ăn ý với nhau không đề cập đến việc tiếp tục.

Sau khi Bùi Diệu ổn định lại hơi thở thì nằm xuống bên cạnh Dư An, ôm cậu trong lòng, giọng hơi khàn: "Ngủ một lát đi, đến giờ cơm anh gọi em dậy."

Dư An cũng trở mình, thân mật ỷ lại vào người đàn ông, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Sau khi buổi diễn này kết thúc, cũng không còn buổi diễn quy mô lớn nào nữa."

Bùi Diệu ừ một tiếng trầm thấp, ngón tay khảy khảy từng lọn tóc của Dư An.

Dư An nhấn mạnh nhắc lại chuyện cũ, giọng nói nhỏ hơn lúc nãy một chút, "Anh không cho em mang thai, thật sự chỉ vì lo cho cơ thể em thôi à?"

Bùi Diệu rõ là bất lực với tính overthinking của Dư An, "Chứ còn gì nữa?"

Dư An không ho he gì.

"Hiện tại tuyến thể của em đúng là đã hồi phục, nhưng gốc rễ cơ thể thì chưa, cần phải điều dưỡng thật tốt." Bùi Diệu vuốt ve tuyến thể của Dư An, "Mang thai rất có hại cho cơ thể, chúng ta có thể lập kế hoạch trước, nhưng không nhất thiết phải gấp gáp thực hiện ngay."

Dư An yên lặng trong chốc lát rồi mở miệng: "Lúc trước em nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với mẹ anh."

Bùi Diệu nói: "Đừng quan tâm đến họ."

"Nhưng em tự nguyện mà, không hề liên quan gì đến việc bị thúc giục cả." Dư An ngẩng đầu, dịu ngoan, "Em muốn sinh một cục cưng của em và anh."

Bùi Diệu nhìn chằm chằm vào Dư An, "Em có biết ý nghĩa của việc sinh con là gì không?"

Ánh mắt Bùi Diệu khẽ chấn động, không thể rời mắt khỏi nụ cười của Dư An.

"Bùi Diệu, em vẫn luôn biết ơn anh." Dư An ôm lấy người đàn ông, hôn lên hầu kết anh của anh, "Cảm ơn sự chăm sóc của anh, cảm ơn anh nguyện ý vun đắp tình cảm với em, cảm ơn anh đã đối tốt với em như thế."

Bùi Diệu: "Vậy nên em sinh cho anh đứa con để trả ơn à?"

"Trả ơn gì chứ." Dư An buồn cười, "Là để gia đình nhỏ của chúng ta càng thêm hoàn chỉnh."

"Giờ vẫn còn sớm." Bùi Diệu ấn đầu Dư An vào lồng ngực mình, sợ rằng còn nhìn nữa thì bản thân sẽ mềm lòng đồng ý mất, "Anh chưa có trải qua thế giới hai người đủ đâu."

Dư An: "Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết." Bùi Diệu nói, "Ngủ đi, nghỉ ngơi."

Dư An giận dỗi, há miệng cắn anh, "Anh đừng có mà ngang ngược như thế."

Chút đau đớn đó chẳng nhằm nhò gì với Bùi Diệu, anh thẳng thắn nói rõ: "Trong vòng một năm, tạm thời đừng nghĩ đến chuyện mang thai nữa."

Dư An bĩu môi: "Em thật sự khỏe lắm rồi mà."

"Có khỏe hay không thì lời của em không tính được, lời bác sĩ mới tính." Bùi Diệu kéo chăn lên, bọc chặt Dư An lại, "Không bồi bồ cơ thể cho tốt thì không mang thai cục cưng khỏe mạnh được đâu."

"..." Dư An yên tĩnh lại, không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ nhẹ giọng "hứ" một tiếng, chôn đầu vào lồng ngực Alpha, hít hà mùi đàn hương rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Bùi Diệu đợi hơi thở của người trong lòng đều đặn rồi mới mở mắt ra nhìn khuôn mặt yên lặng lúc ngủ của Dư An, vẻ mặt bất đắc dĩ búng nhẹ chóp mũi cao thẳng của cậu, thì thầm trong miệng: Bé cứng đầu.
— QUẢNG CÁO —