Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa

Chương 38: Đến thăm



Dư An trợn tròn mắt, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh chính trực của Bùi Diệu, vành tai phiếm hồng, "Anh làm cái gì vậy hả?"

"Mấy nhãn hàng quần áo mà Mễ Nam giới thiệu cho em." Bùi Diệu nói, "Người bán hàng cũng nói loại này sẽ không bị cọ đến đâu, em thử xem."

"..."

Lần trước lúc trò chuyện Alpha ngồi bên cạnh chẳng nói câu nào, Dư An còn tưởng anh không nghe.

Dư An chưa từng mặc những đồ kiểu này, mặc dù cậu là Omega, nhưng trên mặt sinh lý cậu vẫn là nam, lúc này lại phải mặc đồ nữ, nhất thời không thể chấp nhận được.

"Em không mặc." Dư An bối rối quay mặt đi.

Bùi Diệu chỉ vào ngực cậu, "Lại lớn ra chút rồi đấy."

Có thể nhìn ra nơi đó đã cong lên một vòng cung nhỏ, hơn nữa lại phiếm hồng, cách lớp vải cotton trắng cũng trông thấy rõ mồn một.

Dư An đẩy tay anh ra, "Vậy thì sao chứ? Có ai thấy đâu."

"Dì giúp việc thì sao?" Bùi Diệu hỏi.

Dư An: "..."

Dì giúp việc là Beta, dù không cần phải kiêng dè gì nhưng dù sao cũng là nam nữ bất đồng.

"Tối nay ba mẹ muốn sang đây." Bùi Diệu lại nói, "Họ đến thăm em, em cứ để thế này à?"

Dư An bất ngờ, "Anh nói với ba mẹ rồi à?"

Bùi Diệu: "Ừ, Thừa Nhiên với Mễ Nam đều không phải người lắm lời, huống hồ loại chuyện này để tự anh nói sẽ tốt hơn."

Dư An cũng cảm thấy thế, tò mò, "Họ phản ứng thế nào?"

"Đương nhiên là rất vui vẻ rồi." Bùi Diệu vuốt ve hai má mịn màng của cậu, "Khen em giỏi, cũng lo lắng cho sức khỏe của em."

Dư An mỉm cười, "Em không sao mà, có anh bảo vệ em rồi, đúng không?"

Cậu vừa lấy lòng vừa ngoan ngoãn, Bùi Diệu im lặng một lúc, mở miệng, "Anh chưa bao giờ trách em vì đã đổi thuốc tránh thai của anh, đừng nghĩ nhiều."

Dư An gật đầu, "Vâng."

"Đứa nhỏ này, anh cũng chờ mong như em." Anh nói, "Em sinh, anh đều sẽ thương."

Dư An cười lên, xinh đẹp rạng ngời, "Mong là con sẽ giống anh, lúc nhỏ em nghịch lắm."

"Giống em cũng tốt mà."

Hai người nằm trên giường trò chuyện một hồi, chủ đề lại trở về lúc đầu, Bùi Diệu đưa nội y đến trước mặt Dư An, "Thử xem."

"..."

Dư An cũng biết mình trốn không thoát, ngực to lên rõ ràng như vậy, bình thường đối mặt với dì giúp việc đều là ở trên giường, không dễ nhìn thấy, đợi lát nữa trưởng bối đến, cậu đương nhiên không thể cứ nằm trên giường đón tiếp.

Omega chậm chạp ngồi dậy, cầm lấy đồ lót thuần cotton, ánh mắt trốn tránh, nói với Alpha ngồi bên cạnh, "Anh đi ra ngoài đi."

Bùi Diệu ngồi dậy theo cậu, "Em có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy?"

"..."

"Tắm cũng là anh tắm cho em."

Vành tai Dư An phiếm hồng, vẫn cố chấp mà nhỏ giọng đáp, "Không giống nhau mà."

"Nhân viên bán hàng đã chỉ anh cách mặc sao cho thoải mái." Bùi Diệu có lý do chính đáng, "Để anh giúp em."

Không đợi Dư An nói thêm câu nào nữa, anh đã vén áo cậu lên, chiếc áo thun được cởi ra, trông anh có vẻ còn để ý đến việc mặc áo lót hơn cậu.

Chiếc áo phong phanh được cởi ra, nửa người trên của Dư An hoàn toàn trần trụi, điều hòa cũng được mở ở nhiệt độ vừa phải, rèm cửa không kéo lại, ánh nắng chiếu rọi khắp phòng, Omega ôm lấy ngực và bụng mình, sau lưng cậu là ánh sáng ngoài khung cửa sổ chiếu vào tạo nên một đường viền sáng rực quanh cơ thể cậu.

Bùi Diệu đứng sau lưng Dư An, xác nhận lại mặt trước và mặt sau của đồ lót một hồi mới cúi người xuống mặt cho cậu, dây áo mỏng manh xuyên qua cánh tay, tựa chiếc áo ba lỗ ôm lấy bộ ngực.

Thân hình cường tráng của Alpha bao bọc lấy cơ thể thon thả, dục vọng chiếm hữu lớn đến mức không cho phép ánh nắng ngấp nghé nhìn trộm.

Dư An ngồi yên, vừa bất an vừa xấu hổ, cảm nhận được Bùi Diệu đã cài xong dây áo sau lưng thì thở phào một hơi, đang định mặc áo vào thì sau lưng chợt rơi vào một cái ôm nóng bỏng.

Pheromone của Bùi Diệu bao vây lấy cậu trước, rồi hơi thở ấm áp phả vào sau gáy.

"Làm... gì đấy?" Đột nhiên Dư An hơi căng thẳng, sự ỷ lại Alpha trong lúc mang thai khiến cậu càng thêm lưu luyến cái ôm của Bùi Diệu.

Hai tay Bùi Diệu phủ lên phần vải trước ngực cậu, "Chỉnh lại chút."

Chỉnh lại, đương nhiên bao gồm cả việc chỉnh lại vị trí.

Đôi tay tựa như mang theo ngọn lửa nóng bỏng len lỏi vào lớp vải mỏng, ra vẻ chính trực mà dùng đầu ngón tay chỉnh lại nơi bị ma sát khó chịu kia vào vị trí ít bị cọ phải nhất, sau khi có thêm một lớp vải ngăn trở, đương nhiên sẽ không bị vải vóc cọ đến phát đau nữa.

Dư An khó chịu mà rên lên một tiếng, cắn môi, hơi thở hỗn loạn.

Dáng người của Alpha và Omega có chênh lệch rất lớn, theo lý mà nói thì Dư An không hề thấp tí nào, so với các Omega bình thường thì cậu trông rất cao ráo, nhưng Alpha lại cao tận mét chín, vai rộng chân dài, một cánh tay có thể ôm trọn lấy Dư An khiến cậu không thể động đậy được.

Bùi Diệu cúi đầu, đúng lúc trông thấy tuyến thể của Dư An gần ngay trước mắt, mùi hương ngọt ngào của hoa quỳnh trộn lẫn với gỗ, đó là sự hấp dẫn mà chính cậu cũng không biết được.

"Có phải bị cọ đến khó chịu rồi không?" Ánh mắt của Alpha xuyên qua bờ vai của Dư An, nhìn vào nơi bị áo lót che phủ kia, "Anh đến bệnh viện nhờ bác sĩ kê thuốc mỡ cho em rồi, có muốn bôi không?"

Dư An nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy, bàn tay nắm lấy ga giường bỗng siết chặt lại trong vô thức, nhẹ giọng, "Không... không biết nữa."

Omega nam và nữ đều không giống nhau, chỉ có điều thai kỳ khiến cho cơ thể thay đổi, nhưng cũng không tính là thay đổi lớn.

Ngực cậu vẫn bẳng phẳng như cũ, mặc áo lót vào chỉ để tránh bị cọ xát mà thôi, một lớp vải mỏng thế này chỉ đủ để che lại phần nhô lên trước ngực, sẽ không khiến bộ ngực bị phồng lên quá nhiều, nhìn cũng không quá kì lạ.

Sau khi chỉnh lại xong, Bùi Diệu mặc áo vào cho Dư An, "Trước hết cứ quan sát hai ngày, chưa cần bôi thuốc."

Dư An ừm một tiếng, vành tai phiếm hồng, nhưng lại không nổi giận được, xoay người lại chôn mặt vào lòng anh, đợi nửa ngày cũng không chui ra.

Bùi Diệu vuốt ve tuyến thể của cậu, một bàn tay khác đưa lại gần ngực cậu, không còn vòng cung mềm mại như trước nữa, "Bây giờ cảm thấy thế nào?"

"..." Cơ thể Dư An đột nhiên căng chặt một thoáng, có hơi bực mình, "Anh không sờ thì vẫn rất ổn."

Khóe miệng Bùi Diệu khẽ nâng, anh cười nhẹ, "Rồi rồi, không sờ em nữa."

"Bùi Diệu, anh có thể kiềm chế cơn nghiện của mình lại không?" Dư An nói.

Bùi Diệu: "Anh làm sao?"

"Anh cứ thích động chạm chỗ này của em." Trong mắt Dư An lộ rõ dáng vẻ đã nhìn thấu tất cả, "Em nhận ra từ lâu rồi."

Bùi Diệu không phủ nhận, "Sau khi em mang thai anh chưa làm gì hết nhé, sau đó tự em nhờ anh giúp em mà."

Hình ảnh dây dưa triền miên đầy nóng bỏng và ướt át hiện ra, Dư An nhắm mắt lại đè nén sự xấu hổ, đẩy Bùi Diệu ra, xuống giường ôm Nữu Nữu đi ra phòng khách.

Trong phòng chỉ còn lại Bùi Diệu ngồi trên giường, nhìn theo bóng dáng vợ mình, ý cười nhàn nhạt từ khóe miệng lan tràn lên tận đáy mắt.

Người lớn hai nhà gần như là đến cùng lúc, vừa bước vào phòng khách đã tóm lấy Dư An hỏi han ân cần, đúng như những gì Bùi Diệu từng nói, vừa vui mừng và kinh ngạc khi biết cậu mang thai tận hai đứa nhỏ, vừa lo lắng cho sức khỏe của cậu.

Đặc biệt là mẹ Dư, bà ngửi mùi thuốc trung y nồng nặc trong nhà đã đoán ra ngay cậu không được khỏe, cả khuôn mặt buồn rầu, suýt nữa là rơi lệ.

"Mẹ, con không sao thật mà." Dư An bất đắc dĩ, cười nói, "Uống thuốc trung y để điều chỉnh lại tình trạng cơ thể, dù sao tuyến thể của con cũng từng bị thương, nội tiết tố sẽ có sự rối loạn, nếu pheromone không đủ để cung cấp cho thai nhi sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng nó. Mẹ nhìn sắc mặt của con xem, nhìn là biết con không sao rồi mà, ngoại trừ ốm nghén thì tất cả đều rất ổn."

Mẹ Bùi lập tức nói, "Lúc mẹ mang thai Thừa Nhiên cũng nôn nghén rất nhiều, con ăn nhiều bữa hơn, mỗi bữa ăn một ít, ăn những thứ kích thích khẩu vị cũng tốt, đừng ép bản thân phải ăn nhiều món bổ dưỡng, đợi giảm bớt nôn nghén hẵng bổ sung dinh dưỡng cũng không muộn."

Dư An vẫn luôn tươi cười, nói, "Con biết rồi, cảm ơn mẹ ạ."

"Vốn định bảo đợi hai đứa rảnh rỗi rồi sẽ bàn bạc chuyện tổ chức lễ cưới." Ba Bùi cảm thán, "Xem tình hình này thì hôn lễ hẳn là nên đợi sau này rồi. Có điều đợi đến sau khi sinh hai đứa nhỏ mới tổ chức lễ cưới, sẽ thiệt thòi cho Tiểu An."

"Con đâu có thiệt thòi gì." Dư An bật cười, "Ba, chuyện này con với Bùi Diệu đã bàn với nhau rồi, đến lúc đó để hai đứa nhỏ làm hoa đồng* cho tụi con cũng được mà."

Hoa đồng: ý chỉ mấy bé nhỏ cầm giỏ hoa trong lễ cưới.

Ba Dư nói, "Nếu hai đứa đã bàn tính với nhau, vậy thì cứ theo cách nghĩ của hai đứa mà làm."

Trong lúc đang trò chuyện, dì giúp việc mang bát thuốc trung y nóng hổi lên, mùi vị thảo dược nồng đậm khiến các vị phụ huynh có mặt đều nhíu mày.

Dư An nhận lấy bát thuốc, uống hết mà mặt không đổi sắc.

Bùi Diệu cầm mứt hoa quả chua ngọt mà cậu thích sang, Dư An ăn mấy miếng mới át được vị đắng trong miệng.

Mẹ Dư là người đa sầu đa cảm, nghĩ đến những tổn thương con trai mình đã phải chịu sau tai nạn, giờ đây mang thai lại bị dày vò thêm lần nữa, không cầm được nước mắt.

"Đây là chuyện tốt mà, sao bà khóc mãi thế." Ba Dư bất đắc dĩ, "Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu An."

Mẹ Dư không thèm tranh cãi với ông, vuốt ve chiếc bụng đã hơi căng phồng của Dư An, "Muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ mang sang cho con."

Quả thật là Dư An có món muốn ăn, "Thèm món canh nầm bò mẹ làm ạ, gần đây nhạt miệng, thích ăn chua chua ngọt ngọt."

Mẹ Dư đồng ý ngay, "Được."

"Chua là trai cay là gái." Mẹ Bùi ngồi bên cạnh cũng phụ họa, "Tiểu An, xem ra con sắp sinh hai thằng nhóc mập mạp rồi đây."

"Mẹ à." Bùi Diệu cất lời, "Đó chỉ là mấy lời truyền miệng thôi, không có căn cứ khoa học."

"Lời truyền miệng cũng có một phần đạo lý nhất định đấy chứ." Mẹ Bùi nói.

Dư An vuốt ve bụng mình, "Trai gái gì đều được, Cốt Đóa đáng yêu thế kia, thật ra con gái cũng rất tri kỷ."

Ba Dư cũng nói, "Đúng, chỉ cần bình an khỏe mạnh là được."

Trước khi ba mẹ hai nhà rời đi, mẹ Dư nắm tay Dư An, lại vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cậu, "Mai mẹ mang canh sang cho con."

Dư An ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy con đợi mẹ."

Mẹ Dư do dự một lúc, rồi vẫn hạ thấp giọng nói với cậu, "Tuy là quan hệ giữa nhà chúng ta với nhà họ Bùi rất tốt, nhưng mẹ và ba con đều hiểu rõ, chuyện ban đầu chúng ta để Bùi Diệu cưới con khi con vẫn còn nằm trên giường bệnh không rõ sống chết khiến họ rất bất mãn với chúng ta. Cũng may là hai đứa tình cảm hài hòa, Bùi Diệu rất thương con. Nhưng sau này nếu con chịu ấm ức thì phải nói với ba mẹ, con còn có người bảo bọc, nếu thật sự trở mặt thành thù, chúng ta vẫn có đủ khả năng để đối chọi với nhà họ Bùi."

Dư An không nhịn được bật cười, an ủi mẹ mình, "Mẹ, gì mà trở mặt với không trở mặt chứ, không đâu ạ, mãi mãi cũng sẽ không có chuyện đó. Bùi Diệu rất yêu thương con, vậy là đủ rồi. Con với mẹ chồng ít khi ở cùng nhau, anh ấy cũng sẽ không nghe lời họ răm rắp, điều này ngài có thể yên tâm nha."

"Vậy cũng chưa chắc đâu." Mẹ Dư nhìn sang Bùi Diệu đang tiễn ba mẹ lên xe ở đằng xa, "Ban đầu nó cũng vì nghe lời ba mẹ nên mới cưới con đấy thôi, còn chưa đủ nghe lời à? Con đứa ngốc này đúng là ngây thơ, giữa vợ chồng với nhau, phải có lòng riêng."

Nói một hồi, bà nhét cho Dư An một tấm thẻ, "Mẹ cho con chút tiền riêng, bình thường thích ăn gì thì mua, đừng cho Bùi Diệu biết."

Dư An bất đắc dĩ, "Mẹ à..."

"Cứ thế đi, mẹ đi trước đây." Mẹ Dư thơm nhẹ gò má cậu, "Nghe lời, mai mẹ lại đến."

Dư An tiễn ba mẹ lên xe về nhà, Bùi Diệu đi đến ôm eo cậu cùng lên lầu.

Dư An nắm chặt tấm thẻ ngân hàng mỏng, nhìn anh như đang suy tư gì đó.

Bùi Diệu nhìn lại, "Sao vậy em?"

Dư An nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh không chớp mắt, thang máy đi lên vài tầng rồi cậu mới cất lời, "Bùi Diệu, anh là mama boy* à?"

Mama boy: Bản gốc là 妈宝男, kiểu "con trai cưng của mẹ", ý chỉ những chàng trai đã trưởng thành nhưng vẫn phụ thuộc vào mẹ trong hầu hết mọi phương diện của cuộc sống.

Bùi Diệu chợt khựng lại trong phút chốc, liếc nhìn cậu với khuôn mặt không chút biểu tình, "...?"
— QUẢNG CÁO —