Từ quán bar, Vu Duẫn lái xe đến nhà Đinh Tẫn Dực, mặc dù chủ nhà cũng không nhiệt tình đón tiếp. Lúc này, anh ấy vừa mang ra hai chiếc ly và chai rượu, vừa lẩm bẩm càu nhàu:
“ Hết Khưu Đông Bách tới phiên cậu, kiếp trước chắc tôi mắc nợ hai người. ”
Vu Duẫn lên tiếng:
“ Khi nãy tôi có gọi cho cậu ấy, bảo đang đi công tác ở thành phố S.”
“ Nghe Đông Bách tâm sự, thì thấy cậu ấy chịu dừng chân ở Dung Diệp rồi. Đôi khi định mệnh đã sắp đặt, bắt buộc phải xảy ra sự cố trúng thuốc kích thích, để hai người họ bước sang một mối quan hệ khác. ”
Nghe Đinh Tẫn Dực nói thế, Vu Duẫn gật gù như cùng suy nghĩ. Thế nhưng, chuyện của họ cứ thoáng qua trong đầu, tâm trí lại lần nữa rơi vào dòng tin nhắn ‘ em ngủ chưa? ’ của người tên Cao Vỹ Tường gửi đến cho vợ anh.
“ Vừa mới kết hôn, sao lại vất vưởng ở bên ngoài giờ này? ”
Vu Duẫn trút thẳng ly rượu vào cổ họng, sau đó khẽ nhăn mặt, nhưng lại chủ động cầm lấy chai rượu rót tiếp vào ly của mình và lần nữa uống cạn.
Đinh Tẫn Dực ngán ngẫm, lên tiếng:
“ Này, uống vừa phải thôi để còn lái xe, đừng báo tôi một lát đưa cậu về nhà. ”
“ Tẫn Dực, nếu bạn gái cậu nhắn tin qua lại với người yêu cũ thì sao, cậu sẽ giải quyết thế nào? ”
Nhận được câu hỏi này, với một người thông minh và nhanh nhạy như Đinh Tẫn Dực làm sao không đoán ra đã có chuyện gì xảy. Việc Vu Duẫn kết hôn khá vội theo anh là quá mạo hiểm và đánh cược, anh thích sự an toàn!
“ Phụ nữ cậu càng cứng thì họ càng bướng, cậu phải mềm mỏng và dùng chút mưu mẹo lẫn tài trí của mình mới thao túng được. ”
“ Lúc đó bình tĩnh được ư? ”
“ Không bình tĩnh được thì tìm một nơi nào đó tịnh tâm, nhắn tin với người yêu cũ cũng không chứng minh được điều gì, cậu đang ghen quá mất lý trí đấy. ”
Ở nhà riêng của Đinh Tẫn Dực trò chuyện đến hai giờ sáng Vu Duẫn mới chịu đi về, ngần ấy thời gian nhưng cả hai chỉ uống vài ly rượu, nên anh rất tỉnh táo như không.
Ban đầu vì nghĩ chỉ có anh em họ nên Vu Duẫn mới đến quán bar để giải sầu và xua tan cơn giận. Khi Tần Di Linh và Tần Điệp đi tới, Vu Trác lẫn anh đều không thoải mái sau đó lập tức ra về.
Thế nhưng, anh không muốn về nhà, nên gọi điện cho Đinh Tẫn Dực và Khưu Đông Bách tụ tập đêm khuya.
Lúc này, cánh cửa phòng ngủ được Vu Duẫn mở ra, dưới ánh đèn ngủ anh nhìn thấy Lam Xảo Nhiên đang nằm trên giường, lẳng lặng suy tư một lúc rồi vào phòng tắm.
Khoảnh khắc Vu Duẫn vừa lướt ngang, Xảo Nhiên đã mở mắt, sau đó ngẩng nhìn đồng hồ treo tường rồi tức giận tiếp tục nhắm mắt.
Khoảng 15 phút sau, Vu Duẫn trở lại, nhẹ nhàng lên giường nằm ở vị trí của anh, nhưng hơn 30 phút vẫn không thể chợp mắt, tâm trí cứ quẩn quanh về mối quan hệ giữa cô và người tên Cao Vỹ Tường đó.
…----------------…
Lúc sáng Vu Duẫn thức dậy thì Lam Xảo Nhiên đã không còn ở nhà, đi làm từ rất sớm và cũng chẳng ăn sáng, chắc chắn không chuẩn bị quần áo hay vật dụng cá nhân cho anh chiều nay đi công tác.
Đến tập đoàn Vu Hoàng, Lam Xảo Nhiên đi pha một cốc cafe uống cho tinh thần tỉnh táo và xua tan mệt mỏi, cơn hậm hực trong lòng vẫn chưa hề biến mất.
“ Xảo Nhiên… ”
Đột ngột phía sau lưng phát ra âm thanh giọng nói quen thuộc, cô hít lấy một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra điều chỉnh cơ mặt cũng như cảm xúc, sau đó xoay lại cười nhẹ lên tiếng:
“ Chào chị! ”
Thế nhưng, ánh mắt Lam Xảo Nhiên lúc này va phải vào chiếc áo vest thân quen được vắt trên cánh tay của Tần Di Linh, sắc mặt cô lập tức thay đổi và hiện tại cơn nóng trong người dần dần bùng nổ.
Tần Di Linh cười nhẹ khi đạt được mục đích, sau đó từ tốn cầm lấy chiếc áo vest rồi đưa về phía trước, điềm đạm cất lời:
“ Áo vest của anh Duẫn, tối qua để quên ở lại. Thực ra, tôi sợ lên phòng làm việc của anh ấy sẽ bị nhân viên nhìn thấy và tiếp tục đồn thổi những thông tin sai lệch ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người. Thế nên, tôi đưa cho cô là hợp lý. ”
Tối qua, trả lời xong câu hỏi của Tần Di Linh cô, thì Vu Duẫn cùng Vu Trác âm thầm nói điều gì đó và gấp gáp đi ngay, lúc sau Vu Phát cũng được bạn gái kéo về vì có Tần Điệp. Điều khá thú vị hơn là, anh đã bỏ quên chiếc áo vest vắt sau thành ghế vị trí anh ngồi.
Lam Xảo Nhiên bình tĩnh nhếch môi cười khẩy, sau đó khoanh tay trước ngực điệu dạng vô cùng hóng hách và ngạo mạn, hắt mặt trước đối phương rồi nhàn nhạt uy nghi cất tiếng:
“ Nếu chị sợ ảnh hưởng đến hôn nhân của tôi và anh ấy, thì sẽ không hành động như thế, chị muốn tôi biết điều gì? ”
“ Hình như cô đã hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ muốn đưa lại áo vest của anh Duẫn để quên! ”
“ Hiểu lầm? ”
Lam Xảo Nhiên ngông nghênh bật cười, bề ngoài thoải mái điềm tĩnh nhưng bên trong cơn sóng đã trào dâng, sau đó tiếp tục lên tiếng:
“ Vu Duẫn để quên áo vest ở đâu, khách sạn hay nhà riêng, được vứt lên sofa hay trên giường?
- Chị trực tiếp đưa áo vest của chồng tôi cho tôi, mục đích để tôi biết rằng tối qua hai người có gặp nhau, đúng không?
- Khiến chị thất vọng rồi Tần Di Linh, tôi chẳng quan tâm tới việc hai người đã xảy ra chuyện gì vào tối qua, vì…tôi tin tưởng chồng tôi! ”
Tần Di Linh thu lại cánh tay, tiếp tục nắm giữ chiếc áo vest của Vu Duẫn, khẽ cười và nhướn mày tự đắc có chút kiêu ngạo, hỏi lại:
“ Cô không ghen à? Nếu thật là ở khách sạn hay nhà riêng thì sao? ”
“ Chị thách thức tôi đấy ư?
- Nhưng chị hãnh diện vì điều gì nhỉ? Cướp chồng của người khác cũng là một điều đáng tự hào sao?
- Tần Di Linh, chị nên suy nghĩ, kết cục của kẻ thứ ba rồi sẽ thế nào? Người đàn ông mà giành được từ tay người vợ cũng sẽ tìm người phụ nữ khác mới mẻ hơn, xinh đẹp hơn, sexy hơn, ngọt ngào hơn, có kỹ thuật tốt hơn…