Buổi chiều sau khi giải quyết xong công việc, Vu Duẫn từ tập đoàn đến thẳng biệt thự nhà của Lam Xảo Nhiên, đón cô về nhà mình.
Lúc này, Vu Duẫn được bà Lam mở cổng. Anh lập tức cúi đầu chào hỏi, lễ phép lên tiếng:
“ Bác gái, con mới tới! ”
“ Vu Duẫn, vào đi con. ”
“ Vâng! ”
Sau đó, Vu Duẫn giúp bà Lam đóng cổng, theo sau mẹ vợ vào nhà.
“ Xảo Nhiên đang chuẩn bị, con bé cứ loay hoay suốt mấy giờ đồng hồ vẫn chưa xong. ”
“ Không sao ạ, con đến sớm để đánh cờ với ông, lỡ hứa với ông rồi. Ông còn bảo thêm, phải thắng thì mới gả cháu gái cho, làm con áp lực quá! ”
Bà Lam bật cười thành tiếng, nhìn qua con rể mặt lạnh nhưng ở bên trong cũng có chút năng khiếu hài hước. Vậy là bà phỏng đoán sai về anh rồi, bị vẻ bề ngoài nghiêm túc thao túng cữ ngỡ anh ít nói, chuẩn mực... nguyên tắc.
“ Ít ai có thể hạ được ông tiểu Nhiên lắm đấy, con thử xem! ”
Vào nhà, có ông Lam và ông nội Lam đang ngồi ở sofa, hẳn là đang chờ Vu Duẫn đến. Anh bước tới gần hơn với họ, nghiêm chỉnh chấp hai tay phía trước và lễ phép cúi đầu, từ tốn lên tiếng:
“ Ông, bác trai, cháu mới tới! ”
“ Ừm... ”
Lúc này, ông nội Lam hào hứng gấp gáp phẩy tay ý bảo anh tiến lại, vốn dĩ nôn nao chờ anh từ trưa đến giờ chỉ để đánh cờ, lên tiếng:
“ Vu Duẫn, mau, chúng ta chơi thử một ván! ”
“ Dạ vâng! ”
Sau đó, bà Lam nhanh chóng lên phòng của Lam Xảo Nhiên, xem cô đã chuẩn bị tới đâu. Thế nhưng, hiện tại cô vẫn đang loay hoay chọn đồ, chẳng biết mặc chiếc váy nào cho lần đầu tiên về ra mắt gia đình của Vu Duẫn.
“ Xảo Nhiên, sao con còn chưa thay đồ? ”
Cô nhăn nhó nhìn bà ấy, trả lời:
“ Vẫn chưa chọn được chiếc váy nào. ”
Bà Lam sốt sắng bước tới, vạch tới vạch lui từng chiếc váy của Lam Xảo Nhiên được treo trong tủ, cuối cùng lấy ra chiếc váy màu trắng đơn giản, kín đáo.
“ Có rửa bát thì phải cẩn thận nha Xảo Nhiên, ráng cầm bát dĩa cho chắc vào. ”
“ Mẹ làm như con dở lắm vậy. ”
Bà Lam bĩu môi ngao ngán lắc đầu nhìn theo Lam Xảo Nhiên mang chiếc váy đi vào phòng tắm. Quả thật con gái bà rất dở, cứ lo đi học và sống xa nhà nên bà không có thời gian dạy chuyện bếp núc.
Một lúc sau, bà Lam cùng với Lam Xảo Nhiên đi xuống phòng khách, không gian nơi đây rất ắng lặng bởi vì ai cũng đang tập trung cao độ, nhưng đột nhiên vang lên giọng cười của ông Lam cùng lời nói:
“ Vu Duẫn, con giỏi quá! ”
Vu Duẫn cũng khẽ cười đắc ý, cất tiếng:
“ Ông à, thế nào? ”
Sắc mắt của ông nội Lam vô cùng khó coi, quá mất mặt và xấu hổ trước cháu rể, rõ ràng ông cũng thuộc dạng cao thủ, vậy mà...
Lúc này, ông ấy nhìn thấy Lam Xảo Nhiên đang bước lại, hắt mặt về phía đó rồi hắng giọng lên tiếng trả lời:
“ Của cháu đó! ”
Cả nhà cùng nhau bật cười thành tiếng chỉ riêng Lam Xảo Nhiên là ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn ai cũng vui vẻ thì cô cũng thấy ấm áp trong lòng.
Sau đó, ngồi trên xe đi đến dinh thự Vu Hoàng, Xảo Nhiên có chút căng thẳng và bối rối, hơn nữa còn đang ở trong không gian gần kề với Vu Duẫn, làm cô cảm thấy ngột ngạt.
Hai 20 phút ngồi xe ô tô, cuối cùng chiếc xe cũng lái vào một ngôi dinh thự vô cùng nguy nga và tráng lệ, cô càng lúc càng bị sức nặng nơi đây đè ép.
“ Vào thôi, chắc mọi người đang chờ! ”
Vu Duẫn đặt bàn tay lên phần eo của Lam Xảo Nhiên, nhẹ nhàng cùng cô bước đi vào trong. Thế nhưng, lồng ngực của cô bắt đầu nhịp đập rộn ràng, bởi vì có tám chiếc xe ô tô sang trọng đang đỗ ở sân, chắc chắn bên trong ít nhất mười người.
Quả thật, sofa phòng khách rộng lớn vây quanh chặt kín, người lớn cùng trẻ con đủ mọi loại lứa tuổi. Vừa bước vào, Lam Xảo Nhiên đã rụt rè mỉm cười gượng gạo mặc dù có chuẩn bị tinh thần, cúi đầu chào hỏi.
Thấy thế, bà Vu đứng lên, chậm rãi từng bước tiến lại gần cả hai, sau đó mỉm cười dịu dàng nắm lấy bàn tay của Xảo Nhiên.
“ Bác gái! ”
“ Ừm con...để ta giới thiệu nhé! ”
Bà Vu xoay sang, đưa tay về phía từng người từ lớn đến nhỏ lên tiếng giới thiệu:
“ Bà ngoại, cậu mợ và bác hai của Vu Duẫn hôm trước có đến nhà con...Đây là anh chị hai họ...anh chị ba họ...anh họ út và bạn gái, đều là con trai của bác hai...còn đây là anh chị hai Vu Duẫn... Sở Thần và vợ, con của cô út! ”
Lam Xảo Nhiên tiếp tục gật đầu chào hỏi, nở nụ cười thân thiện với từng người mặc dù trong đầu khá hỗn loạn, và ánh mắt có chút thay đổi khi chợt nhìn tới Vu Trác, cháu trai đích tôn của ông Vu Hoằng.
Sau đó, bà Vu khẽ cười và tiếp tục lên tiếng:
“ Cô ba và cô út của Vu Duẫn đều lấy chồng và định cư ở Mỹ, lần này họ không thể sắp xếp về được, nhắn nhủ là vài hôm nữa sẽ về gặp cháu dâu sau. ”
“ Dạ vâng... ”
Lúc này, con gái của Vu Tiệp Trân và Đường Tuấn lễ phép đứng dậy tuân theo lời của mẹ, tên là Đường Tịnh Thi và hiện tại đã 17 tuổi. Thế nhưng, ánh mắt chẳng có chút thân thiện hay sự yêu thích dành cho Xảo Nhiên, trông rất chán ghét mợ út tương lai này, nhàn nhạt cất tiếng:
“ Mợ út! ”
Tiếp theo, rất nhiều giọng nói vang lên:
“ Mợ út! "
“ Thím út... ”
“ Chào thím út ạ! ”
“ Thím út... ”
Cuối cùng, ngay cả Vu Trác, người bạn học của cô cũng ngại ngùng cất lời:
“ Thím! ”
Hai mắt của Lam Xảo Nhiên căng tròn, cố nặn ra nụ cười đáp lại với các ‘ cháu ’ của Vu Duẫn.