Hôn Ước, Mê Đắm Em

Chương 67: Em Không Cam Tâm Mất Anh



Đôi mắt của Tần Di Linh cay xè khiến cho hốc mắt đỏ trạch, bất giác đứng dậy khỏi ghế sofa và đối diện ánh mắt với Vu Duẫn, bàn tay buông thõng mất sức, nghèn nghẹn lên tiếng:

“ Anh cũng biết, khi em nói lời chia tay với anh, trong tim em vô cùng đau đớn và khổ sở.

- Em lựa chọn việc học thay vì chuyện tình cảm, bảo chán ngán yêu xa và muốn tập trung học tập, nhưng đó chỉ là viện cớ. Anh Duẫn, em khổ tâm lắm, em chẳng thể cãi lời ông nội. ”

“ Thế thì sao? ”

Hai bàn tay của Vu Duẫn thong thả đút vào túi quần thể thao, lông mày đen rậm nhíu chặt và sắc mặt cực kỳ nghiêm khắc chứ chẳng còn dịu dàng như ngày trước, càng không mềm lòng với những giọt nước mắt kia.

“ Anh Duẫn, anh không hiểu hay cố tình? ”

“ Ông em từng bảo ‘ con cháu Vu Gia chẳng ai tử tế và chung thủy, gả vào nhất định đau khổ một đời ’, lo sợ em sẽ đánh mất tương lai khi yêu anh. Anh hoàn toàn không có gì để phản bác hay chứng minh, càng không cho rằng con cháu dòng tộc Vu Gia anh tốt và cứ để thời gian trả lời. Có, nhưng không phải tất cả!

- Nếu như hiện tại anh tái hợp với em, thì những lời ông em nói đúng rồi. Anh không tử tế và chung thủy với vợ và lén lút gian díu với người yêu cũ, Xảo Nhiên gả cho anh đau khổ một đời, mang tiếng là vợ cũ Vu Duẫn, tương lai xem như dừng lại tại đây. ”

Nhiều lúc Tần Di Linh cô hận Tần Điệp vô cùng, cũng chính vì mối tình với Vu Phát làm cả hai bị liên lụy, do áp lực từ hai bên gia đình khiến xảy ra nhiều mâu thuẩn không đáng có.

Lúc này, đứng dưới chân cầu thang, Lam Xảo Nhiên nghe rất rõ từng lời Vu Duẫn và Tần Di Linh đã nói, ngay cả bà Vu cũng thế. Chỉ là, mỗi người mỗi suy nghĩ và nỗi niềm riêng.

“ Anh Duẫn…em không cam tâm mất anh, em thật lòng vẫn còn rất yêu anh và vì yêu nên mới cố chấp làm ra những điều như thế. Nhìn anh và Lam Xảo Nhiên tình tứ, hạnh phúc, anh có biết trái tim em đau thế nào không? ”

Sắc mặt của Vu Duẫn đanh lại, không hề xao động dù chỉ một chút, nhấn nhá lên tiếng:

“ Vẫn như câu nói cũ, anh đã có gia đình và mong em sau này giữ hãy khoảng cách, giữa chúng ta kết thúc từ lâu! ”

Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi Lam Xảo Nhiên, trái ngược với sự đau khổ và tuyệt vọng tột cùng của cô gái bên ngoài phòng khách.

Nước mắt Tần Di Linh tuôn chảy, cổ họng nghẹn cứng đến không thể phát ra âm thanh. Thấy thế, bà Vu xót xa chạy ra ôm cô ta vào lòng dỗ dành, sắc mặt vừa thương vừa trách, lên tiếng:

“ Di Linh à…! ”

…----------------…

Buổi tối…

“ Em bảo sẽ massage cho anh mỗi tối, nhưng anh chưa thấy luôn đấy. ”

Lúc này, Lam Xảo Nhiên nằm xấp trên giường, Vu Duẫn thì ngồi bên cạnh hết bóp vai đến thắt lưng và đôi chân.

Cô bật cười khúc khích, lên tiếng:

“ Vợ đi cả ngày, mệt lắm đó! ”

“ Ai bảo em muốn cực, anh nuôi được mà. ”

Lam Xảo Nhiên lắc đầu và lật ngửa cơ thể trở lại, đem hai chân đặt lên phần đùi của Vu Duẫn, nhìn anh đáp lời:

“ Vài năm nữa em sinh con, em chẳng thể tiếp tục đi làm, con ít nhất phải ba bốn tuổi mới quay lại. Lúc đó, em không có thu nhập riêng, hơn hết là chỉ chăm con thì stress lắm! ”

Nghe thế, Vu Duẫn cũng không có ý kiến và tôn trọng quyết định của Lam Xảo Nhiên, như đã hứa trước khi kết hôn là không được xen vào bất cứ việc gì của đối phương, nên anh sẽ ủng hộ cho dù biết trước kết quả thất bại.

Thế nhưng, anh có niềm tin vô cùng mãnh liệt, phần trăm thành công trên lĩnh vực kinh doanh nhà hàng là rất cao.

“ Em thích thì cứ việc, anh hứa sẽ bù lỗ! ”

Khuôn mặt của Lam Xảo Nhiên lập tức méo mó, dùng chân đạp vào bụng Vu Duẫn một cái, gắt gỏng quát lên:

“ Vu Duẫn, anh nói thế sao em dám tiếp tục chứ? ”

Vu Duẫn bật cười thành tiếng, nâng một bên chân thon thả trắng ngần của Lam Xảo Nhiên hôn vào, tiếp tục massage cho vợ.

Bỗng dưng, điện thoại bên cạnh bất ngờ reo lên và chính là của Vu Duẫn, trên màn hình xuất hiện cái tên vừa chán vừa thương.

“ Tôi nghe đây, Khưu Đông Bách! ”

“ … ”

“ Được rồi, đến đi! ”

Vu Duẫn cúp máy, thở dài ra một hơi vô cùng ngán ngẫm, nhìn Lam Xảo Nhiên lên tiếng:

“ Khưu Đông Bách tới báo anh nữa. ”

Nghe thế, Lam Xảo Nhiên ngồi dậy, hỏi lại:

“ Thế không tìm thấy xác của Dung Diệp luôn sao anh? ”

“ Ừ, cậu ấy bây giờ đã ổn, nhưng nỗi đau trong lòng chắc có lẽ phải mất vài năm mới chữa lành. Như ba và dì, ông ấy cũng mất thời gian khá lâu mới quên được và yêu mẹ. Xảo Nhiên à, chúng ta phải biết trân trọng nhau. ”

“ Cũng tại đàn ông các anh, gặp gái là mất hết lý trí, nếu không phải Khưu tổng cho Mộc Đan San đó hóa giang về khách sạn, dây dưa qua lại, chẳng dứt khoát ngay từ đầu thì em ấy cũng không hiểu lầm bỏ đi.

- Như anh vậy đó, có nhìn ra được bản chất thật của Tần Di Linh đâu, bênh vực người yêu cũ và bỏ bê vợ mình ở nhà ngoại hơn một tháng, người ta đã hạ cái tôi đi về còn dám xách gối ngủ riêng, anh có giỏi thì bây giờ ngủ riêng luôn đi.

- Tội của anh á ha, em nói… ”

Lúc này, Vu Duẫn nhăn nhó lập tức quay đầu lồm cồm bò xuống giường. Thấy thế, Lam Xảo Nhiên dừng lại chớp chớp hàng mi, sau đó nắm lấy góc áo thun giữ lại, hỏi:

“ Anh đi đâu? Em chưa nói hết mà! ”