Hôn Ước Quý Tộc

Chương 39: Chương 39




“Phốc… xuy”
Hải Nghi không nhịn được cười, thực là quá đúng ý cô rồi ha ha. Nhận thấy bản thân quá mất hình tượng, Hải Nghi cố gắng kìm chế các tế bào hài hước đang vận công nổi dậy, khắc chế cảm xúc muốn lăn ra đất mà cười giờ phút này.
Thuần thục động tác cô tiếp đất một cách đẹp mắt. Đánh cái nheo mắt tán thưởng về phía người mới nói.
Bảo Phi tinh nghịch hai mắt thấy được cái nheo mắt tán thưởng của Hải Nghi thì rất là đắc ý. Chỉ thấy cô nhóc hôm nay mặc đồng phục khối 10 xinh xắn, trên đầu gắn một cái nơ con bướm màu đỏ thật to, tay cằm gói bim bim, thỉnh thoảng bóc vài miếng. Bộ dáng thật không để ý đến lời nói của mình có bao nhiêu tổn thương người khác.
-Cô… cô… cái cô nhóc này, cô nói ai là biến thái hả?
Hải Lâm bộ dáng tức đến phun khói, hận không thể dùng kim may miệng Bảo Phi lại, từ khi nhập học tới nay, cô gái này cứ kiếm chuyện với bọn họ, lời nói ra không có câu nào là dễ nghe.
-Tôi chính là nói mấy người các anh á. Thế nào hả? Không đúng chắc? Nhìn đi nhìn đi khắp nơi chỗ nào mà không có tinh tức bát quái của mấy người. Tùy tùy tiện tiện nhặt một cái tờ rơi trong trường cũng có thể nắm được tất cả tin tức gần đây nhất của các anh. Hừ, xem đi “Sáng nay, lúc 8h32’ đại minh tinh Minh Quân đi Toilet khoảng 15’, một ngày tắm tám lần… lúc 8h45’ nhị vị mĩ nam Hải Duy- Hải Lâm cùng ăn chung một phần cơm, tình cảm thắm thiết khiến nhiều đôi tình nhân ghen tị…” Còn nữa nha “Hoàng tử Mặt trời- Hoàng Tử Minh hôm qua vừa cười với tiểu thư nhà họ Quý khiến cô nàng mất máu nghiêm trọng phải vào viện cấp cứu, nghe nói hôm nay vẫn chưa đến trường… Đặng đại thiếu gia- Đặng Vũ Khánh vô tình đóng băng 81 trái tim cô gái khi họ đến tỏ tình… Trong tủ quần áo của Leader Hải Nam số lượng thư tình trong tuần qua có thể đem bán để hổ trợ cho người nghèo một số tiền không nhỏ…”
Nói xong một hơi Bảo Phi mặt đã đỏ tới mang tai, hít hít thở thở để điều hòa hô hấp, không khách khí ném quyển tạp chí vừa đọc xong về phía Hải Lâm.
Nghe Bảo Phi một lèo nói xong, mấy người bọn họ nhìn chung là “thẹn quá hóa giận”, người nào cũng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm quyển tạp chí trên tay Hải Lâm.
-Ách… cái này còn phải cảm ơn CLB Tạp chí của chúng ta, luôn cập nhật chính xác các thông tin để mang đến ọi người tin tức hot nhất.
Như Băng tùy ý nói một câu, cơ hồ làm ĩ nam bọn họ đồng thanh gầm lên.

-HÀ… HIỂU… LAM
Hải Nghi lắc đầu nhìn hai người này, đúng là chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Haizz… Hiểu Lam à, cậu tự mình cầu phúc đi.
Trên sân thượng đúng là nơi lí tưởng để nghỉ trưa a. Gió mát lắm!
Hải Nghi đứng trên sân thượng mà nhìn xuống, rất thỏa mãn mà cười.
Để hai quyển sách xuống dưới làm gối đầu. Người cũng nhanh chóng nằm xuống chuẩn bị tìm Chu Công đại nhân đánh cờ tướng.
Nhắm mắt a… 1… 2… 3 giây, mở mắt nhìn chằm chằm, rồi lại chớp chớp hai cái, tiếp tục nhìn. Trời ạ như thế nào có người ở đây mà cô lại không hay biết.
-Nhìn đủ chưa, chưa từng gặp qua mĩ nam sao?
Đặng Vũ Khánh nửa nằm trên lan can, lưng dựa vào tường phía sau, một chân co lên, tay tùy ý để trên đầu gối, chiếc khuyên tai màu bạc lấp lánh sau mái tóc nâu, bộ dáng lười biếng 100% hấp dẫn mê người, nhàn nhạt nhìn cô.
-Ách… xin lỗi tôi không biết ở đây có người.
Hải Nghi khôi phục lại tinh thần, cẩn thận bí mật kiểm tra mình có hay không chảy nước miếng. Chống tay ngồi dậy nhìn Vũ Khánh trêu chọc nói.
-Ha ha… không nghĩ tới Green của Black Rose cư nhiên biết nói đùa.
Đặng Vũ Khánh lười biếng nhắm hai mắt, không thèm quan tâm lời cô nói, khiến Hải Nghi tức đến phồng mang trợn mắt, cô bĩu môi xem thường. Trong lòng thầm nghĩ anh không nhìn tôi, tôi cũng chẳng để ý anh, anh có thể ngủ, tôi cũng có thể ngủ. Hừ
Ngủ đi, ngủ đi, đây là tầng năm đó, còn làm như không sợ chết ngủ trên lan can tầng thượng, té chết anh.
-Năm đó tại sao lại chọn tôi?
Cơ hồ khoảng ba phút sau Vũ Khánh chợt mở miệng hỏi, biết rõ người kia vẫn chưa ngủ.
Quả thật Hải Nghi lập tức mở mắt, có chút suy nghĩ câu hỏi của hắn, sau đó bỡn cợt trả lời.
-Vì anh là mĩ nam a.
“Phốc… xuy”

Không nghĩ tới cô còn dám trả lời như vậy, vốn gương mặt lạnh như băng Đặng Vũ Khánh bất chợt không nhịn được bật cười.
Hải Nghi nghe thấy tiếng cười liền ngẩng đầu nhìn hắn, trong phút chốc có chút ngốc nghếch nhìn hắn. Người băng cũng có lúc biết cười a.
-Đôi lúc cũng nên tháo xuống cái mặt nạ lạnh băng của anh đi, cười như vậy thoải mái hơn, không phải sao.
Nói rồi cô cũng cười, chậm rãi khép lại hai mắt đi vào mộng đẹp.
Vũ Khánh nghe thấy tiếng thở đều đều truyền đến, nhìn xuống cô gái này cứ như vậy mà ngủ. Nghĩ lại câu cô nói lúc nãy, hắn có thể sao, hắn có thể cười như vậy nữa sao, từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ cười thật lòng nhưng vừa rồi hắn lại có thể cười thoải mái như vậy.
Tại sao vậy, tại sao cô có thể khiến hắn phá vỡ mặt nạ lạnh lùng của mình dễ dàng như vậy? Tại sao lúc đầu cô lại chọn hắn? Tại sao cô gái này lại ở trong tim hắn không chịu đi ra? Tại sao cô lại chính là cháu gái của Nguyễn Hà Trung? Thật là buồn cười hắn nên như thế nào mới phải?
Đặng Vũ Khánh nhẹ nhàng bước xuống, đứng nhìn Hải Nghi thật tình đã ngủ, chậm rãi xoay người rời đi.
Không biết đã qua bao lâu, Hải Nghi cảm thấy trên mặt mình có chút ngứa, mũi nữa không nhịn được “Hắc… hắc xì” một cái.
Kẻ nào cả gan dám quấy rầy cô bàn đại sự với Chu Công đại nhân. Chán sống sao?
Hải Nghi theo bản năng vung tay lên nhưng cổ tay lại bị người ta nắm lấy, sau đó bên truyền đến giọng nói đầy ai oán cùng ái muội.
-Vợ à… em nỡ ra tay phá hủy gương mặt đẹp trai của chồng em sao?
Nghe thấy giọng nói cùng mùi hương trà xanh quen thuộc, Hải Nghi rốt cuộc cũng lưu luyến bye bye mộng đẹp mà mở mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của Hải Nam đang phóng đại trước mắt.
Tròng mắt mơ màng chớp chớp, thật là một cái gương mặt xinh đẹp, lông mi dày như vậy, da mặt còn trắng mịn như vậy, hắn dùng sữa rửa mặt gì vậy? Môi mỏng, mũi cao, đôi mắt hẹp dài, đúng là rất đẹp nha.

Hải Nghi hai tay bưng lấy mặt hắn, tận lực sờ nắn, còn có bộ dạng rất là thỏa mãn.
-Vợ à… em đang quyến rũ anh sao?
-Cái gì… gì… quyến rũ?
Hải Nghi chính thức tỉnh lại ý thức được hành động khiếm nhã của mình lập tức buông tay, mặt giờ này đã đỏ như quả cà chua chín. Luống cuống ngồi dậy, lắp bắp nói.
Hải Nam nhìn bộ dáng bối rối của cô bật cười hai tiếng, khộng nhịn được nhân cơ hội hôn chụt một cái vào má cô. Cười rất chi là vô lại nhìn gương mặt đỏ hồng của cô thong thả nói.
-Còn nói là không có quyến rũ anh sao?
Tầm mắt như có như không dừng trên váy của Hải Nghi. Theo tầm mắt của hắn nhìn lại, Hải Nghi rất muốn đào cái hố chôn mình đi, váy cô như thế nào bị gió thổi tung lên, khi nào thì như vậy, hắn ở đây bao lâu rồi?
Chết tiệt đây là lần thứ hai bị hắn bắt gặp bộ dáng cô xấu hổ như vậy, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hải Nam, Hải Nghi thẹn quá hóa giận, lập tức đứng dậy, một cước đá Hải Nam ra xa, đồng thời tiếng hét kinh khủng vang lên.
-TRẦN… VŨ… HẢI… NAM… ANH ĐI CHẾT ĐI
Xung quanh cây cối mãnh liệt rung động, chim chóc bạch bạch vỗ cánh bay lên, xem chừng bị tiếng gầm thét của ai đó làm cho kinh động.