Hôn Ước Quý Tộc

Chương 8: Chương 8




Hai ngày sau…
Tại biệt thự Nguyễn Hà một trận náo nhiệt diễn ra, mọi người tất bật chuẩn bị mọi thứ tốt nhất. Trên dưới nhà họ Nguyễn ai mà không biết hôm nay là ngày quan trọng gì:
Thứ nhất đó là ngày ông chủ và cháu gái duy nhất nhà họ trở về sau 17 năm mất tích.
Thứ hai hôm nay cũng là ngày sinh nhật 17 tuổi của công chúa Nguyễn Hà
Và quan trọng hơn là hôm nay là lễ đính hôn của công chúa họ Nguyễn và công tử họ Trần.
Vì chuyện này mà họ đã chuẩn bị suốt mấy tháng trời, mặc dù có chút ngờ vực nhưng họ vẫn cố tin tưởng rằng hôm nay hai nhân vật chính sẽ xuất hiện.
Bên ngoài đại sảnh biệt thự, người hầu thay phiên nhau trang trí, bày biện, để chuẩn bị cho buổi lễ tối nay, tất cả dường như hoạt động hết công suất, cốt chỉ để cho hai vị kia hài lòng.
Bên trong phòng họp đại gia đình, đây là nơi dành để hội ý, bàn bạc những việc đại sự trong gia đình, đây cũng được xem là truyền thống lâu năm của gia tộc Nguyễn Hà.
Nhắc đến phòng họp không ít người nghĩ ngay đến một chiếc bàn lớn, dài với nhiều chiếc ghế xung quanh, cùng với không khí tràn ngập sự nghiêm túc cực độ.

Nhưng đó là đối với những nơi bình thường khác, còn Nguyễn Hà là gia tộc như thế nào? Há có phải bình thường như vậy, cho nên phòng họp đại gia đình không thể nào như thế được?
Đó là một gian phòng, à không nó chiếm cả một tầng lầu ấy chứ. Sau cánh cửa gỗ được điêu khắc tinh xảo là ba bức tường lớn được vẽ cảnh thiên nhiên xanh mát bởi tay những họa sĩ tài ba, bức tường còn lại được làm bằng kính trong suốt có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ở giữa gian phòng là hồ cá hình chữ nhật thật lớn được thiết kế trên nền nhà, trong hồ là sen hồng, sen trắng bung nở tỏa ra hương thơm thanh nhã làm say lòng người, những con cá màu sắc lượn lờ tạo nên một bức tranh mang đậm chất quê hương đồng nội.
Sàn nhà được lót thảm cỏ xanh nhân tạo thật mềm. Tất cả như một không gian khác, giống như lạc vào thiên nhiên kì ảo. Đó là nơi thư giản tốt nhất, cũng là nơi thương xuyên tụ tập thành viên trong gia đình này. Một gia đình vui vẻ.
- Cha sẽ về chứ?
Trên chiếc sopha hình lá sen thật to, con dâu cả nhà họ Nguyễn đang tựa người vào chồng mình là ông Nguyễn Hà Đông mà lo lắng hỏi nhỏ.
Lúc này hai vợ chồng Nguyễn Hà Huy- con trai thứ ba nhà họ Nguyễn, cũng lo lắng, nỗi nhớ thương con 17 năm qua, tất cả hi vọng đều đặt hết vào ngày hôm nay. Nguyễn Hà Huy cảm thây vợ mình lo lắng vội nắm chặt tay bà xã. Đối với người vợ này hắn thấy vô cùng có lỗi, vất vả sinh con ra mà không được đích thân nuôi dưỡng nó, nay sắp gặp lại thì phải gả đi, hắn cũng đau lòng không kém.
- Cha sẽ về mà, tôi nghĩ sẽ về một cách hoành tráng nữa cơ. Tính cách cha thế nào mọi người còn không rõ sao. Tôi nghĩ thay vì lo lắng mọi người nên chuẩn bị tốt quà ra mắt cháu gái đi là vừa, đừng quên hôm nay không chỉ là lễ đính hôn của hai gia tộc lớn, mà còn là sinh nhật 17 tuổi của cháu gái duy nhất nhà này.
Tiếng nói lười biếng của cậu hai nhà họ Nguyễn- Nguyễn Hà Thanh, vang lên, thức tỉnh mọi người trong phòng.
- Đúng vậy, tin rằng tối nay sẽ có bất ngờ lớn. Cha chúng ta là người đứng đầu cả một tập đoàn lớn lẽ nào nói không giữ lời. Em sẽ thiết kế tặng cho đứa cháu gái yêu quý bộ lễ phục có một không hai. Chắc chắn con bé sẽ thích.
Bà xã của Nguyễn Hà Thanh- Hồ Hương, nhà thiết thời trang hàng đầu trong và ngoài nước, cũng lên tiếng góp ý. Trên mặt không che dấu nụ cười tự tin. Bà thật ao ước có đứa con gái để thỏa sức biến nó thành người đẹp nhất, nhưng khổ nỗi bà lại sinh ra hai thằng con trai quỷ sứ nghịch ngợm.
Cảm nhận được ánh mắt của người nào đó bắn về phía mình, Hải Lâm chợt rùng mình một cái, gương mặt tuấn tú hơi méo mó, rồi như nhớ tới việc gì đó, Hải Lâm hướng anh trai, người có gương mặt giống hệt hắn, đang thản nhiên nghịch con vịt đồ chơi dưới hồ sen cất tiếng hỏi hết sức ngây thơ.
- Hải Duy, anh biết ông nội sao?
Người nào đó đang đùa con vịt màu vàng dưới hồ không tình nguyện lên tiếng:
- Không biết chắc, nhưng hình như đã từng gặp lúc bé.
- Vậy cũng nói, em cũng nhớ lúc bé cũng từng gặp ông.

Hải Lâm ra vẻ chán ghét, nhăn mũi với anh trai, rất biết thức thời ôm con ếch nhồi bông, bộ dáng học hỏi hướng anh cả Hải Phong lặp lại câu hỏi:
- Anh, anh biết ông phải không?
So với hai cậu em, Hải Phong lớn hơn ba tuổi, hẳn là đã từng tiếp xúc với ông nội đi.
Hải Phong rất đang chăm chú xem tạp chí “Người đẹp” nghe cậu em hỏi mình, mới liếc mắt sang, bắt gặp bộ dáng học hỏi của Hải Lâm, thân là anh cả cũng không nên quá hẹp hòi, Hải Phong cũng chỉnh lại tư thế, ra vẻ suy tư, vắt tay lên trán, nhăn mày hết sức khó khăn, đến khi cảm thây kiên nhẫn của cậu em sắp hết mới hài lòng lên tiếng.
- Uhm, tất nhiên là gặp rồi, khi anh còn nhỏ từng được ông bế nữa cơ.
- Thế… thôi à!
Đối với câu trả lời của anh cả, bạn nhỏ Hải Lâm lần nữa thất vọng tràn trề.
- Vậy so với cô em gái bí ẩn kia, anh em chúng ta thật đáng thương… huhu
Nói xong còn khoa trương khóc lớn. Hải Duy, rất chán ghét liếc em trai một cái, thật không ngờ tại sao hai người đều cùng một mẹ sinh ra, cùng một gương mặt đẹp trai, cùng một vóc dáng, thậm chí cả IQ cũng giống nhau, nhưng sao Hải Lâm luôn thích nhõng nhẽo như thế chứ? Có lẽ nào... không cùng dòng máu không??? Nghĩ đến điểm này, Hải Duy bất giác rùng mình, thật điên rồ.
- Biết rồi, mau nín đi.

Nghe thấy tiếng Hải Duy, Hải Lâm đáng thương lủi thủi ôm ếch bông về chiếc sôpha hình lá sen kia, ngồi xuống nhìn hai mắt to tròn của con ếch, rất nhàm chán chơi trò "ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi". =.=”
RẦM…
Âm thanh kinh hồn bạt vía gì thế kia, mà khiến anh bạn Hải Duy hoa hoa lệ lệ ngã nhào xuống hồ sen, trực tiếp hưởng thụ cảm giác của chú vịt đồ chơi mà nãy giờ cậu đang tâm nhấn chìm nó.
Vịt đồ chơi: đáng đời nhà ngươi
Nguyễn Hà lão phu nhân- nữ chủ nhân nhà này rốt cuộc cũng nổi giận rồi ha.
Chờ đợi suốt 17 năm, hôm nay nhất định bà sẽ tóm được lão già kia.
- Mau cho người, giám sát tất cả các sân bay cho ta, lão già kia thích hoành tráng thì ta sẽ cho hoành tráng.
Tất cả mọi người không hẹn mà rùng mình một phen. Nữ chủ nhân nổi giận rồi, thực sự nổi giận rồi.