Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 123



Tên cao vẫn còn có chút sợ hãi, giải thích rằng, “Cô nương, tôi xin lỗi nhé, chúng tôi cũng không phải cố ý muốn làm khó cô đâu, mệnh lệnh của cấp trên, chúng tôi không dám không phục tùng, nếu như không làm, ngày tháng của tôi cũng rất khó qua, vẫn là phiền cô cởi quần áo ra, chúng tôi không làm khó cô, chụp vài tấm hình nude nộp lên cấp trên hoàn thành nhiệm vụ.”

“Các người nếu như dám động đến tôi, tôi sẽ không tha cho các người, những chuyện này một khi bị lộ ra, công việc các người cũng không giữ được.” Trì Ngữ Mặc phòng bị cảnh cáo nói.

“Đây không liên quan đến cô, mọi thứ do lãnh đạo chúng tôi chiếu cố, cô không cởi, thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Tên lùn nham hiểm đến lấy roi điện gõ lên mặt bàn, phát ra âm thanh bùm bùm bùm.

Hắn nhìn thấy Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm vào hắn, không động đậy.

“Tôi thấy là cô muốn chết rồi.” Hắn cầm roi điện xông tới.

“Dừng tay.” Cửa bị mở ra.

Tên cao nhìn thấy là người của ủy ban kỷ luật, mặt bị dọa đến trắng bệch, giải thích rằng, “Chúng tôi chỉ là dọa cô ta thôi.”

“Đúng ạ, cô ta có liên quan đến một vụ trộm xe, bây giờ không chịu nhận tội.” Nữ cảnh sát cũng nói, lập tức thu lại di động đang chuẩn bị chụp hình.

Ủy ban kỷ luật lướt một mắt nhìn cô, hỏi tên lùn, “Rốt cuộc là tình hình gì?”

Tên lùn lấy roi điện giấu ở sau lưng, giải thích, “Chúng tôi nhận được cảnh báo, cô gái này cướp đi xe của người khác, camera có thể chứng minh, nhưng cô ta chết cũng không thừa nhận.”

“Không thừa nhận là cậu có thể dùng cực hình sao? Đây là ai cho quyền và tư cách cho cậu, lập hồ sơ chưa? Lấy khẩu cung chưa? Làm theo thủ tục bình thường chưa?” Người của ủy ban kỷ luật chính trực thanh liêm hỏi.

Tên lùn tức thì không còn lý lẽ, nhìn sang tên cảnh sát cao.

Tên cảnh sát cao sắc mặt rất kém, đứng sang một bên không nói năng.

Nữ cảnh sát thấy tình hình, nói với người của ủy ban kỷ luật, “Chúng tôi chỉ là dựa theo mệnh lệnh của cấp trên làm việc, mệnh lệnh của cấp trên nhất thiết phải tuân theo.”

“Cấp trên.” Người của ủy ban kỷ luật nhìn sang nữ cảnh sát, “Cấp trên mà cô nói có văn kiện không?”

Nữ cảnh sát giở trò không được nữa, ngay trước mặt người của ủy ban kỉ luật gọi điện thoại, ấn vào loa ngoài.

“Lại có chuyện gì nữa.” Cục trưởng cục cảnh sát không kiên nhẫn hỏi.

Bên đầu dây của ông ta truyền đến tiếng mạc chược.

Nữ cảnh sát nhìn một mắt vào người của ủy ban kỷ luật, hỏi, “Cục trưởng, cô ta không chịu làm theo sự dặn dò của ông cởi đồ. Chúng tôi nếu như lạm quyền lại không phù hợp quy tắc và quy trình.”

“Cái gì quy tắc và quy trình, mấy tên cảnh sát các người giải quyết không xong một đứa nha đầu sao? Cục cảnh sát nuôi mấy đứa cảnh sát vô dụng các người sao? Đánh cho chết, như vậy đi. Đụng, năm điếu.” Bên cục trưởng vội vàng cúp máy điện thoại.

Nữ cảnh sát cúp điện thoại, nói, “Các người xem, chúng tôi cũng không có cách nào, chúng ta đều là chức viên, hiểu được chỗ khó của chúng tôi, chúng tôi không phải cố ý làm khó cô nương này đâu.”

“Biết rồi.” Đội trưởng ủy ban kỷ luật nói vài câu với người bên cạnh.

Trì Ngữ Mặc đứng rất xa, không nghe rõ lắm, đại khái là cái gì điều tra cục trưởng Phùng, đại loại xử phạt nghiêm khắc gì đó.

Cô đoán là người anh họ của Phùng Như Ngọc, trong lòng có cảm giác hân hạnh, cũng rất biết ơn, nhưng vừa nghĩ đến cái chết của mẹ không ngờ lại liên quan đến Tần Dương Hải, trong lòng cô lại khó chịu lên.

“Cô, có thể đi rồi.” Đội trưởng ủy ban kỷ luật nói với Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc gật đầu với đội trưởng ban kỷ luật, “Cám ơn.”

Cô dưới sự chú ý của cảnh sát rời khỏi căn phòng, hướng theo bên ngoài đi, nhìn thấy Lôi Đình Lệ đang đứng dưới đèn đường, dừng bước chân lại.

Anh mặc áo sơ mi của buổi sáng, một tay xỏ vào túi quần.

Ánh sáng của đèn đường rơi xuống người anh, gần như là phủ lên anh một vòng sáng.

Trong mắt cô bất giác có chút ẩm ướt.

Cô nghĩ làm sao người của ủy ban kỷ luật lại qua đến kịp thời vào buổi tối như vậy, thì ra là do anh đã đến.

Cô tưởng rằng một mình cô có thể giải quyết vấn đề được, nhưng sự thật, như là sáu năm về trước vậy, cô chỉ là thịt cá nằm trên thớt của người khác, ngoài biết vùng vẫy ra, vẫn là không thoát khỏi sự giết hại của người ta.

May mà, anh đến rồi.

Cô đi về hướng của anh, chủ động ôm chằm lấy anh, khuôn mặt dựa vào lòng của anh, nhẹ nhàng nói, “Rất vui gặp được anh, Lôi Đình Lệ.”

Câu nói này đối với anh đã mãn nguyện, không uổng công công việc của anh vẫn chưa làm xong đã gấp rút chạy qua.

“Uhm.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vẫn còn đo đỏ.

“Anh tại sao lại đến thế. Lúc em gửi video cho anh là đã trên xe rồi à?”

“Uhm.” Anh vẫn như thế, tiếc chữ như vàng, không thích nói nhiều, im lặng và trầm vựng.

Nhưng chỉ một chữ, đã khiến cô cảm nhận sự ấm áp, “Ăn cơm tối chưa?”

“Chưa.”

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười sán lạn, “Ở đây là quê hương của em, em biết có rất nhiều chỗ ăn ngon, em bây giờ dẫn anh đi.”

Lôi Đình Lệ nhìn vào sự ướt đẫm trong đôi mắt của cô, “Muốn khóc thì khóc ra, trước mặt bạn trai khóc không mất mặt.”

“Nhưng em không muốn khóc, em tại sao lại bị bọn họ hà hiếp đến khóc, bọn họ nhìn thấy sẽ rất đắc ý.”

“Anh tưởng rằng em là do nhìn thấy anh cảm động đến khóc.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc khựng lại một hồi, cười rồi, nhưng đang cười, nước mắt lại rơi xuống.

Cô dứt khoát lau đi, nắm đấm gõ lên người anh, “Đáng ghét, lúc khóc tương đối khó coi, em vẫn muốn đẹp đẽ trước mặt anh cơ?”

Lôi Đình Lệ ôm lấy eo cô, “Đi thôi, dẫn anh đi ăn cơm trước.”

“Uhm.” Trì Ngữ Mặc hít vài hơi thở sâu, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Trì Ngữ Mặc nhìn thấy chiếc Cayenne của anh lái, tò mò, “Anh lái xe đến à?”

“Không phải, xe này là của công ty cho thuê, em lái hay là anh lái?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Em lái cho, em quen địa hình hơn.” Trì Ngữ Mặc ngồi lên vị trí tài xế lái xe.

Lôi Đình Lệ nhìn sang cô, cô nhìn sang hai bên, như là một người không sao vậy.

Anh vừa đến Tần Châu đã nhận được cuộc gọi của Tần Dương Hải, nói cô bị cảnh sát dẫn đi.

Anh lập tức phái người qua đó.

Có chút bực bội, trước đó rõ ràng dặn dò người qua đó xử lý những cảnh sát đã làm tổn thương cô, động tác vẫn là quá chậm rồi.

Anh cầm lấy tay cô.

Trì Ngữ Mặc không hiểu nhìn sang anh.

“Anh là bạn trai của em, em có chuyện gì có thể nói cho anh nghe.” Anh trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc cười lên một tiếng,”Ừ.”

“Bọn họ ức hiếp em như thế nào?” Lôi Đình Lệ nghiêm túc hỏi.

Trì Ngữ Mặc cười lên, “Bọn họ làm gì có ức hiếp em, em dễ dàng bị ức hiếp đến vậy sao? Phùng Như Ngọc dẫn em đến ngoại ô phía bắc, định bỏ rơi em ở đó, nhưng em thông minh đó, em lái xe của bà ta đi luôn, bỏ bà ta ở đó.”

“Vậy em làm sao đi đến cục cảnh sát?” Lôi Đình Lệ nhíu mày.

“Phùng Như Ngọc khăng khăng nói em cướp xe bà ta, may mà anh đến rồi, nếu không em đoán là lại bị đánh nữa rồi, cho nên, vì muốn cảm ơn anh, em dẫn anh đi ăn một món ăn ngon, ở thành phố A và thành phố Khang Lãng đều không có.” Trì Ngữ Mặc cười nói.

Lôi Đình Lệ nhìn vẻ mặt không muốn nhắc lại của cô, cũng không tiếp tục truy vấn nữa.

“Đến rồi.” Trì Ngữ Mặc dừng xe xong, xuống xe.

Anh từ trên xe bước xuống.

Cô chủ động nắm tay anh, theo hướng hẻm nhỏ đi vào trong.

Cảm giác này, hình như là bọn họ yêu thật rồi.