Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 132



Cô bị người khác vu oan cũng không khóc, bị đánh bị chửi cũng không khóc, chỉ duy nhất nhìn thấy anh cô liền òa khóc.

Cảm giác được người khác quan tâm, yêu thương che chở thật sự rất tốt, rất tốt, khiến cô cảm thấy yên tâm

Cô không nói gì thêm, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh.

Tần Dĩ Thuần sợ hãi chỉ vào bóng lưng của Lôi Đình Lệ, sợ hãi nhìn về phía Phùng Như Ngọc, “Người này...chính là...Lôi Đình Lệ trong lời đồn.”

Phùng Như Ngọc cũng sửng sốt, hoảng sợ bất an.

Tần Dương Hải từng nói Lôi Đình Lệ là bạn trai của Trì Ngữ Mặc nhưng bà không tin, lúc nãy nghe Trì Ngữ Mặc gọi cũng chỉ nghĩ là trùng tên trùng họ,

Vậy mà lại là thật, đúng là người xuất hiện trên tạp chí.

Bà có nghe anh họ nói qua về con người này.

Người này hắc bạch đều không chừa, làm thương nhân, giàu có bậc nhất, sau lưng còn không biết bao nhiêu lực lượng giúp đỡ, vả lại, làm việc vừa quả quyết lại độc ác.

Câu nói ức hiếp lại gấp trăm lần, là có ý gì?

Cả người bà run lẩy bẩy, nhìn về phía Tống Nghị Nam, hi vọng mình nhận lầm người, mang theo hi vọng hỏi, “Đó là không phải Lôi Đình Lệ mà ai nghe tên cũng phải hoảng sợ trong lời đồn phải không?”

Tống Nghị Nam còn nhìn chằm chằm về hướng mà Trì Ngữ Mặc đi mất.

Anh cảm thấy khó thở, trái tim như bị bóp nghẹn, ghen đến điên tiết.

Cô gái từng là của anh, giờ đã trở thành của người khác rồi sao?

Lúc nhìn thấy cảnh tượng này mới phát hiện bản thân không chịu được.

Bởi vì biết mình sẽ không chịu được, nên anh mới quyết định đi Mỹ du học để không phải đối mặt với cô, rời xa cô, không nhìn thấy cô, anh sẽ khống chế được tình cảm của mình, không cần phải nhớ, không cần phải yêu cô nữa.

Thế nhưng giờ đây anh đã hiểu rõ, vào giây phút vừa nhìn thấy cô, kiên trì trong suốt thời gian qua của anh chẳng là gì, anh chỉ yêu một mình cô mà thôi.

Cho nên anh mới không muốn chạm vào Tần Dĩ Thuần, người mà anh muốn chạm vào chỉ có Trì Ngữ Mặc.

“Nghị Nam.” Phùng Như Ngọc hô to.

Tống Nghị Nam vẫn không để ý đến bà.

Bà nhìn về phía Tần Dĩ Thuần, sắc mặt của Tần Dĩ Thuần cũng bị dọa đến trắng bệch, sợ hãi nhìn về phía bà.

Phùng Như Ngọc chân tay bủn rủn, ngồi xuống ghế sôpha, nhanh chóng gọi điện thoại, “Chị, em là Như Ngọc đây.”

“Như Ngọc a, hôm qua em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Em họ bị người bên cục kiểm soát dẫn đi rồi, không những bị cắt chức mà còn kiểm tra nữa, đoán chừng sẽ phải ngồi tù, bây giờ đang phải van xin sự giúp đỡ của mấy mối quan hệ bên ngoài.” Phùng Hương Cầm không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nói.

Sắc mặt Phùng Như Ngọc càng khó coi, “Chị, bọn em, hình như, gây chuyện rồi.”

“Gây chuyện gì?”

“Nha đầu Trì Ngữ Mặc kia, tìm được một người bạn trai rất lợi hại.” Phùng Như Ngọc nói trong lo sợ, hô hấp khó khăn.

“Bạn trai gì mà lợi hại, có thể lợi hại hơn Phùng gia hay sao?” Phùng Hương Cầm nói rất tự tin, cô tin rằng ở thành phố này thế lực của Phùng gia là lớn nhất.

“Là Lôi Đình Lệ.” Phùng Như Ngọc nói.

Phùng Hương Cầm ở đầu dây bên kia liền khựng lại.

Phùng Như Ngọc càng thêm hoảng loạn, “Chị, chị, chị có đang nghe không?”

“Em đừng có dọa chị, chị có người bạn từng hợp tác làm ăn với Lôi Đình Lệ, kể là đã từng thấy tổng thống đích thân tới tìm Lôi Đình Lệ, thế lực của Lôi Đình Lệ rất lớn mạnh, ai cũng không dám đụng, nha đầu Trì Ngữ Mặc đó sao lại có bạn trai như vậy được.” Phùng Hương Cầm cũng hoảng loạn nói.

“Là Lôi Đình Lệ thật đó, vừa rồi chính mắt em nhìn thấy, chị hai, giờ phải làm sao đây? Lôi Đình Lệ sẽ không buông tha cho bọn em đâu, lúc nãy nha đầu đó bị hành hạ thê thảm như vậy, phải làm sao đây?” Phùng Như Ngọc như ngồi trên đống lửa, càng nghĩ càng bất an.

“Không sao đâu, để chị nghe ngóng tình hình đã.” Phùng Hương Cầm cúp điện thoại.

Phùng Như Ngọc càng nghĩ càng không yên tâm, gọi điện thoại tới công ty của Tần Dương Hải, “Lão Tần, Lôi Đình Lệ đúng là bạn trai của Trì Ngữ Mặc a?”

“Đúng vậy a, hôm trước tôi đã nói bà đừng có chọc vào Trì Ngữ nữa mà bà không nghe, giờ công ty có việc, tôi phải đi xử lý, lát nữa bà gọi điện thoại xin lỗi Trì Ngữ kêu con bé tối nay tới ăn cơm đi.” Tần Dương Hải dặn dò.

“Vừa rồi Lôi Đình Lệ đến đây, mang Trì Ngữ đi, nói là sẽ không buông tha cho chúng ta.” Phùng Như Ngọc nó bớt cả ngàn chữ.

“Cái gì!” Tần Dương Hải nổi giận lôi đình, “Có phải hôm nay bà lại ức hiếp Trì Ngữ không?”

“Cũng không phải là ức hiếp, nha đầu đó như bị điên ấy, Tiểu Thuần chỉ là vô ý làm bể bình cỏ thơm của nó, vậy mà nó lại đánh Tiểu Thuần nên bị Tiểu Thuần đẩy ngã xuống đất, trúng phải mảnh vỡ nên chảy máu thôi.”

“Bà có phải điên rồi không, tôi đã nói Trì Ngữ bây giờ là bạn gái của Lôi Đình Lệ, đừng có tùy tiện đụng vào, vậy mà bà cứ phải đụng, bình đó là di vật của mẹ Tiểu Ngữ, là thứ mà Tiểu Ngữ quý nhất, sao mấy người cứ thích kiếm chuyện với nó vậy.” Tần Dương Hải gấp gáp, “Cúp trước đi, để tôi hỏi han tình hình.”

Tần Dương Hải vừa từ công ty đi ra, vừa gọi điện cho Trì Ngữ Mặc

Điện thoại gọi thông, vẫn là Phùng Như Ngọc nghe điện thoại, “Lão Tần, hành lý đồ đạc của Trì Ngữ vẫn còn ở nhà chúng ta.”

“Ai, bà tranh thủ dọn dẹp lại đi, chút tôi đưa qua đó.” Tần Dương Hải gấp rút cúp điện thoại.

Ông gọi lại cho Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ không bắt máy, trên đường đưa Trì Ngữ Mặc vào bệnh viện, sắc mặt u ám, ánh mắt như bắn ra ngàn con dao đâm chết người.

Người mà anh không dám làm tổn thương lại bị người khác làm cho bị thương đến như vậy, đòi lại gấp trăm ngàn lần anh vẫn cảm thấy không đủ.

*

Phùng Như Ngọc ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đi tới trước mặt Tống Nghị Nam, “Nghị Nam, trước hết con cứ đưa Tiểu Thuần sang bên con, con Trì Ngữ kia lòng dạ hẹp hòi, bây giờ lại bám được vào Lôi Đình Lệ, chắc chắn không buông tha cho Tiểu Thuần nhà ta.”

Tống Nghị Nam chậm rãi nhìn về phía Phùng Như Ngọc, “Bà xác định là Trì Ngữ Mặc lòng dạ hẹp hòi?”

Phùng Như Ngọc giật mình, “Con nói vậy có ý gì?”

“Cô ấy mới trở về, mấy người đã hãm hại vu oan cô ấy ăn trộm, còn đập vỡ di vật do mẹ cô ấy để lại, còn định hủy dung nhan cô ấy, tôi cảm thấy mấy người thật đáng sợ.” Lần đầu tiên trên khuôn mặt hiền lành của Tống Nghị Nam xuất hiện vẻ giận dữ cùng chán ghét.

“Tống Nghị Nam, anh nói vậy là có ý gì? Anh đang giúp Trì Ngữ? Rốt cuộc em là bạn gái của anh hay cô ta mới là bạn gái của anh?” Tần Dĩ Thuần khóc sướt mướt nói.

“Tiểu Thuần, chúng ta chia tay đi.” Nói ra được câu này, cả người Tống Nghị Nam đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Phùng Như Ngọc nghe xong ngay lập tức mắng, “Tống Nghị Nam, mày đúng là đồ không có lương tâm, lúc trước nếu không phải Tiểu Thuần đào đất cứu mày lên, mày sớm đã chết rồi, chính mày hỏi Tiểu Thuần muốn báo đáp gì, Tiểu Thuần nói muốn làm bạn gái của mày, giờ mày qua cầu rút ván phải không?”

“Em không đồng ý chia tay, em không muốn chia tay, Tống Nghị Nam, em làm mọi thứ đều là vì em yêu anh, nếu phải chia tay với anh, em thà chết đi cho xong.” Tần Dĩ Thuần khóc lóc chạy lên lầu

“Bác nói cho con biết, Tống Nghị Nam, Tiểu Thuần nhà bác theo con đã 6 năm, con không thể nói không cần là không cần, chuyện này bác sẽ qua nói chuyện với ba mẹ con, con đi an ủi Tiểu Thuần đi, nếu như Tiểu Thuần có chuyện gì, bác nhất định không bỏ qua cho con.” Phùng Như Ngọc cảnh cáo nói.

Tống Nghị Nam nhướng mày, nói thẳng, “Trước giờ ở bên Tiểu Thuần, con chỉ xem Tiểu Thuần như em gái, bác xác định vẫn muốn gả Tiểu Thuần cho con?”