Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 134



Bệnh viện, Trì Ngữ Mặc có lại ý thức, trong mũi là mùi thuốc sát trùng, trên lưng, đau âm ỷ, mở mắt ra.

Lôi Đình Lệ đang ngồi trước giường bệnh, nhìn anh thắm thiết.

Nhìn thấy anh ở đây, cô đã cảm thấy rất an tâm, nở nụ cười.

“Còn cười, muốn đi lấy đồ nói với anh là được, anh kêu người đi lấy, em đây là không tin anh?” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, trong mắt có chút tức giận.

“Sau này em không làm thế nữa đâu.” Trì Ngữ Mặc nhu thuận nói.

Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “em hôn mê bao lâu rồi?”

“Hơn một tiếng. Đói bụng chưa?” Lôi Đình Lệ hỏi, lông mày vẫn chau.

Trì Ngữ Mặc cười toét miệng.

Trước kia bị bệnh, cô đều một mình.

Cho dù là bị cảm, cô tự hiểu, là sẽ không ở trong nhà, bởi vì con gái của mẹ nuôi có bệnh bạch huyết, nếu như bị lây bệnh, không dễ khỏi, sẽ còn nguy hiểm đến tính mạng.

Bây giờ, cô không phải một mình nữa, loại cảm giác này, làm ấm lòng cô.

Cô nắm tay anh, lấy lòng nói: “Có chút đói, anh không cần lo cho em, em không sao, vết thương ngoài da, đoán chừng nghỉ ngơi một ngày sẽ khỏe lại.”

“Vết thương ngoài da mà ngất đi?” Lôi Đình Lệ xanh mặt.

Lúc Anh thấy cô nằm trên mặt đất toàn thân đều là máu, tim liền bị thắt chặt, không ai chú ý tới, lúc anh ôm lấy cô, tay đều đang run rẩy.

Chỉ là, sự mạnh mẽ của anh che giấu hết mọi cảm xúc.

“Em đây không phải ngất đi, tối hôm qua ngủ quá ít, cộng thêm bị hai mẹ con kia làm cho tức, khí huyết công tâm, chảy máu, trong đầu cung cấp oxi không đủ, nhìn thấy anh, liền an tâm, dứt khoát ngủ một lát, em đây là ngủ một lát, ha ha.” Trì Ngữ Mặc cười đùa nói.

“Bây giờ em không chỉ là của mình em, em còn là của anh, không thông qua sự cho phép của anh, không được phép bị thương nữa, biết không?” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

“Em sẽ nhớ kỹ, ban đầu nói là buổi sáng em mời anh ăn điểm tâm, hiện giờ anh phải mời em rồi, còn nữa, đồ của em hiện còn ở Tần gia lần này thật làm phiền anh cử người đi rồi.” Trì Ngữ Mặc nói theo ý của anh.

“Đã cử người đi rồi.”

Điện thoại di động của anh reo lên, anh thấy là điện thoại của Tần Dương Hải, trong mắt thoáng lạnh, đứng lên, sau khi ra cửa mới nghe.

“Lôi tổng, tôi là Tần Dương Hải, tôi trước đó ở công ty, vừa về tới nhà mới nghe nói Tiểu Ngữ bị thương, nó không sao chứ?” Tần Dương Hải nhìn vào rất quan tâm mà hỏi.

Lôi Đình Lệ đứng ở cửa sổ, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô ấy không sao mà đến bệnh viện sao?”

“Tôi vừa rồi hỏi vợ tôi, nói là Tiểu Ngữ và Tiểu Thuần hai người hình như giành lấy đồ gì đó, đều do Tiểu Thuần không cẩn thận đẩy Tiểu Ngữ, tôi có thể nói vải câu với Tiểu Ngữ không?” Tần Dương Hải ôn tồn nói.

Lôi Đình Lệ cười khẽ một tiếng, rất xem thường, “là không cẩn thận hay là cố ý? Lúc tôi đi vào trên tay vợ ông còn cầm dao.”

“A? Cầm dao, không thể nào, giờ tôi hỏi một chút, Lôi tổng ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích.”

“Không cần nữa, việc này tự tôi sẽ giải quyết, còn nữa, lúc trước cho ông cơ hội là nể mặt bạn gái tôi, hiện bạn gái tôi bị người ta đả thương, mặt ai tôi cũng sẽ không nể, tôi đã gọi điện thoại cho bên Hằng Viễn khởi tố rồi, ông tự giải quyết cho tốt.”

Lôi Đình Lệ nói xong đã cúp máy, dứt khoát đến không còn chỗ thương lương.

Tần Dương Hải còn ngây người ngay tại chỗ, trong đầu trống rỗng, sắc mặt rất tái nhợt.

“Sao thế? Lôi tổng đồng ý thả Tiểu Thuần không?” Phùng Như Ngọc lo lắng hỏi.

Tần Dương Hải trừng mắt về phía Phùng Như Ngọc, “tôi đã nói với bà rồi, Tiểu Ngữ là bạn gái của Lôi Đình Lệ, bà lại không chịu nghe, còn chơi tới người ta vào tù, bà cho rằng nó vẫn còn cô nhóc mặc cho bà khi dễ sao?”

“Ông bây giờ là đang trách tôi ư, lúc tôi đưa nó vào tù, ông chẳng phải cũng không nói gì sao?”

“Tôi còn cái gì cũng không nói! Tôi nói bà nghe sao? Bà ỷ vào anh họ bà là cục trưởng, để những cảnh sát đó mang Tiểu Ngữ đi, bà nghe qua tôi nói sao?” Tần Dương Hải bắt đầu nổi giận.

“Bây giờ nói những thứ này có tác dụng gì, anh họ tôi đã bị người của Uỷ ban kỷ luật mang đi, bây giờ bọn họ muốn truy cứu tội mưu sát của Tiểu Thuần, Tiểu Thuần còn nhỏ, nó nhất định không chịu được, nghĩ cách nhanh chóng cứu nó ra, nó cũng là con gái của ông.” Phùng Như Ngọc sốt ruột nói.

Tần Dương Hải ép mình tỉnh táo lại, cách duy nhất bây giờ chính là để Tiểu Ngữ xin tha thứ, Tiểu Ngữ nói bỏ qua, Lôi Đình Lệ mới có thể bỏ qua Tiểu Thuần.

Phùng Như Ngọc quay lưng lại, trên mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng, “tôi không nào hạ mình được.”

“Bà không muốn cũng phải làm, bà biết tôi sắp phá sản rồi không? Tôi phải phá sản hay là huy hoàng, Lôi Đình Lệ một câu thôi.” Tần Dương Hải nói ra tình hình hiện giờ.

Phùng Như Ngọc chấn kinh, banh ra con mắt sợ hãi cùng kinh ngạc, “ông sắp phá sản, chuyện xảy ra khi nào, sao tôi không biết?”

“Những năm này, thế lực Phùng gia mấy người mạnh lên, nhà mấy người liền xem thường tôi, đặc biệt là chị hai bà, thường xuyên đến khoa tay múa chân với tôi, nói bóng nói gió, nếu biết tôi sắp phá sản, còn không biết sẽ châm chọc tôi thế nào đây, tôi có thể nói cho bà biết chuyện này sao?”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Phùng Như Ngọc nói ra miệng, bực bội nói “dù sao tôi sẽ không đi xin Trì Ngữ đâu.”

“Bà không đi xin, tôi đi xin.” Tần Dương Hải chán ghét nhìn Phùng Như Ngọc, nhặt cái hộp dưới đất lên, túi xách của Trì Ngữ Mặc, kéo lấy hành lý đi ra ngoài.

*

Lôi Đình Lệ trở về phòng bệnh, trên tay xách theo túi nilong.

Bụng cô thật đúng là đói rồi, điểm tâm cũng không chưa ăn, giày vò cho tới trưa, cũng đến giờ cơm trưa rồi.

Cô mong chờ nhìn túi nilong trong tay anh, “bên trong là cái gì? Thơm quá.”

“Canh cá lóc, bí đao sườn, cà rốt xào thịt.” Lôi Đình Lệ nói, lấy hộp cơm trong đó ra.

“Nghe có vẻ rất ngon.” Trì Ngữ Mặc ngồi dậy, nhẹ nhàng lắc người, bộ dáng rất rất chờ mong.

Lôi Đình Lệ cười khẽ một tiếng.

Cô thật sự là đòi hỏi thấp, chỉ ba món bình thường này thôi, lại có thể vui đến như thế.

Anh múc một muỗng canh đến trước mặt cô.

Trong lòng Trì Ngữ Mặc có chút khó chịu, nói khẽ: “Đình Lệ, em bị thương ở lưng, không phải ở tay, có thể tự mình ăn.”

“Em cũng biết miệng dùng để ăn à, nói nhiều như vậy, lúc sử dụng tay cũng sẽ kéo theo vết thương trên lưng, chút xíu thường thức này cũng không có sao? Gân mạch tương thông đó.” Lôi Đình Lệ nghiêm túc nói.

Trì Ngữ Mặc cười, “vậy nên kéo tới bao xa a. Gân trên ngón tay phải vòng qua đường núi mười tám ngã rẽ mới có thể thông đến lưng.

Lôi đình lệ: “...”

Lần đầu anh đút người ta ăn, hình như còn bị chê.

“Thân là bạn gái, không phải nên anh không đút, cũng xin anh đút cho ăn sao?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại, có chút tức giận.

Trì Ngữ Mặc đã hiểu, thì ra anh là muốn đút a.

Cô há miệng, uống canh.

Lôi Đình Lệ sắc mặt mới tốt hơn, lại múc thêm một muỗng canh đưa tới trước mặt cô.

Cô ăn rồi, “cái đó, em muốn ăn thịt.”