“Đình Lệ. Phùng Như Ngọc hẹn gặp em, em cảm thấy hơi lo...”
“Xin lỗi, Đình Lệ giờ này đang ngủ, chiều nay anh ấy khá mệt, có chuyện gì, cô có thể nhắn tin đến được không. Khi nào ngủ dậy, anh ấy có thể lập tức kiểm tra nội dung tin của cô.” Một giọng nữ ngọt ngào ngắt lời của Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc đứng trân trân, tiếng nói của cô gái kia như tiếng sét ngang tai, có một phút giây, cô thấy bản thân trở nên trống rỗng.
Cô tự nhận thấy bản thân mình không phải là một người cả nghĩ. Từ nhỏ, cô đã nghĩ rằng những chuyện đau buồn nên đóng hộp, cất kỹ trong tim, nếu không nghĩ đến nó thì cuộc sống sẽ dễ thở hơn.
Nhưng Lôi Đình Lệ đang ngủ trong phòng một cô gái, hơn nữa còn là vì quá mệt mỏi. Một con ngốc cũng có thể nghĩ ra họ đã làm những gì.
Cuối cùng thì với Lôi Đình Lệ, cô là cái gì của anh?
Cũng giống như một phi tần trong ngàn vạn phi tần của đế vương?
Cô gặp khó khăn, anh sẽ giúp, nhưng người phụ nữ mà anh giúp, nào đâu chỉ mình cô.
Cô không gửi tin nhắn cho Lôi Đình Lệ.
Cô tìm anh giúp, là do cô tin cậy anh.
Nhưng thực sự thì sao, tại sao người khác lại phải giúp mình kia chứ.
Đáng lẽ cô không nên nghĩ mình là gì của anh. Chuyện của bản thân thì phải dựa vào chính mình giải quyết. Cho dù có bị vùi dập thế nào, ít nhất cô chẳng nợ gì ai.
Hơn nữa, tình huống của cô cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Trì Ngữ Mặc bỏ điện thoại vào túi xách rồi bắt taxi đi đại lộ Giang Đô.
Xe của Phùng Như Ngọc quả nhiên đang đỗ trên cầu.
Trì Ngữ Mặc mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ, cô nhìn Phùng Như Ngọc, đánh nhanh rút gọn, “Người đâu, cho tôi xem.”
Phùng Như Ngọc mở túi xách, lấy ra một tập tài liệu.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy kỳ lạ, sao lại có nhiều tài liệu như vậy. Đột nhiên, có người từ phía sau dùng khăn tay bịt lấy mũi cô.
Cô lập tức nhịn thở nhưng vẫn hít vào một chút thuốc mê, ngất lịm đi.
“Đại tỷ, chị thấy chiêu này có tác dụng gì không?” Phùng Như Ngọc lo lắng, quay lại nhìn Phùng Hương Cầm đang ngồi trên ghế sau.
“Giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải thử thôi, cô đừng có khai ra chị đấy, chị cũng chỉ đang giúp cô thôi.” Phùng Hương Cầm nhắc nhở.
“Em biết rồi, vì tiểu Thuần, em chỉ có thể cố.” Phùng Như Ngọc nói.
*
Trì Ngữ Mặc giật mình tỉnh dậy, tay chân cô đã bị trói chặt, bị vứt trên chiếc giường gỗ cũ.
“Tỉnh rồi à?” Phùng Như Ngọc lạnh lùng bước tới bên giường.
“Rốt cuộc bà định làm gì?” Trì Ngữ Mặc kinh hãi hỏi, cô cố giằng dây trói nhưng dây trói quá chặt. Có cố thế nào cũng không thoát được.
“Trì Ngữ Mặc, toàn bộ chuyện này là do mày ép tao thôi, sao mày còn quay trở lại đây!” Phùng Như Ngọc hơi mất bình tĩnh, chất vấn cô. Bà ta nghiến răng ken két như một mụ điên.
“Là Tần Dương Hải muốn tôi quay về lấy di vật của mẹ tôi, tôi chỉ chuẩn bị lấy rồi đi ngay.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Nhờ mày mà giờ đây tao không còn gì cả, Tần Dương Hải muốn ly hôn với tao, tiểu Thuần cũng bị nhốt vào ngục, nhà mẹ đẻ tao cũng không đếm xỉa đến tao nữa, toàn bộ đều là do mày.” Phùng Như Ngọc gào lên, tay mụ lăm lăm con dao chĩa vào Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc thấy bà ta đang trong trạng thái điên rồ, như có thể đâm cô bất cứ lúc nào.
Cô vẫn chưa muốn chết, cô vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm, cũng không muốn chết.
“Bà giết tôi cũng không có bất kể lợi ích nào cho bà.” Trì Ngữ Mặc cố hết sức đàm phán.
“Cho nên, tao sẽ kiếm người cưỡng hiếp mày, nó đang đứng ngoài chờ rồi, nếu mày không muốn Lôi Đình Lệ chê mày thì phải nghe lời tao nghe chưa?” Phùng Như Ngọc mặt nham hiểm nói.
Trong đầu Trì Ngữ Mặc kêu vo vo, cô chỉ sợ rằng Phùng Như Ngọc mất đi lý trí.
Cô nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Phùng Như Ngọc, “Nếu bà thật sự tìm người hiếp tôi, tôi dám đảm bảo với bà, Lôi Đình Lệ sẽ khiến cho bà và Tần Dĩ Thuần sống không bằng chết.”
“Bây giờ tao không quan tâm nhiều đến thế, tiểu Thuần nhà tao từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, nó mà ngồi tù thì đó chính là sống không bằng chết. Nếu nó mà sống không bằng chết, tao sẽ còn đau khổ hơn nó.” Phùng Như Ngọc lắc đầu gào thét.
Trì Ngữ Mặc nhìn vào Phùng Như Ngọc, dù cho bà ta không đối xử tử tế với cô nhưng không thể phủ nhận, bà ta là một người mẹ tốt, vì đứa con của mình mà không màng tất cả.
“Tôi có thể nói rõ cho bà biết, cho dù tôi có bị hiếp, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp. Không những tôi không thỏa hiệp mà tôi sẽ còn đáp trả gấp bội. Bà có thể hủy cuộc sống của tôi, tôi cũng sẽ hủy đi cuộc sống của bà, của Tần Dĩ Thuần và của cả nhà họ Phùng. Cách duy nhất để tôi đổi ý là bà phải thả tôi ngay bây giờ, tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho Tần Dĩ Thuần hay không.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nói.
Trì Ngữ Mặc xoay khá nhanh. Phùng Như Ngọc giờ này đã như điên dại, cô thì bị trói, bên ngoài còn người của bà ta, với sức của mình thì cô không thể nào tự giải thoát.
Cô cần phải đưa tin ra ngoài.
“Bây giờ tôi có thể gọi điện cho Lôi Đình Lệ, nhưng đây là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho các người, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Tần Châu và không bao giờ quay lại nơi này.” Trì Ngữ Mặc nhường một bước, nói theo hướng yêu cầu của Phùng Như Ngọc.
“Mày thật sự đồng ý sẽ tha cho tiểu Thuần?” Phùng Như Ngọc hỏi với giọng đầy hy vọng.
Trì Ngữ Mặc nhìn vào Phùng Như Ngọc.
Cô chẳng hề muốn tha cho Tần Dĩ Thuần, nhưng cho dù cô ta có ngồi tù, cô cũng chẳng thể thấy trong lòng dễ chịu.
Niềm vui của bản thân không bao giờ được gây dựng trên sự đau khổ của người khác, mà là dựa vào ước mơ của chính mình. Ước mơ nên tích cực, lành mạnh, như vậy tâm tư mới không bị trống rỗng.
“Đây thật sự là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho các người, sau này, đừng có bất kỳ liên hệ gì vói tôi, cho dù có gặp mặt cũng hãy coi như xa lạ. Nếu như còn có lần sau, tôi nhất định sẽ không tha cho các người đâu. Bất kể các người có dùng cách gì cũng vậy thôi.” Trì Ngữ Mặc nói với thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Được, được, tao biết rồi, mày gọi điện cho Lôi Đình Lệ ngay bây giờ, bảo hắn ta thả tiểu Thuần ra.” Phùng Như Ngọc lập tức cầm túi xách của Trì Ngữ Mặc lên, lấy điện thoại đưa cho cô.
Trì Ngữ Mặc liếc nhìn điện thoại, “Thả lỏng dây trói cho tôi trước đã, người của bà ở ngay bên ngoài, tôi không chạy thoát được đâu.”
“Tao bảo nó đi rồi, cứ cởi trói tay cho mày đã, mày đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn đấy.” Phùng Như Ngọc cảnh cáo.
“Tôi mà chạy thì không giải quyết được vấn đề, không phải sao?” Trì Ngữ Mặc phản vấn.
“Nếu mày mà không thả tiểu Thuần ra, tao có làm ma cũng không tha cho mày đâu.” Phùng Như Ngọc cảnh cáo cô rồi cởi trói tay cho Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc đón lấy điện thoại, cô gọi cho Lôi Đình Lệ.
Điện thoại đổ chuông. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...từng tiếng chuông kêu lên, hơi thở của cô càng gấp rút.
Cô không biết sau khi Lôi Đình Lệ bắt điện thoại, anh sẽ nói gì với cô. Anh sẽ giải thích?
Sau 5 tiếng chuông, cuối cùng phía Lôi Đình Lệ cũng bắt máy.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy hy vọng, “Lôi Đình Lệ.”
“Xin lỗi nhé, Đình Lệ đang bận việc, muộn chút nữa tôi sẽ nói anh ấy liên hệ lại với cô được không?” Tiếng cô gái đầu bên kia dịu dàng trả lời.
Tim Trì Ngữ Mặc chợt có một cảm giác lạ, hóa ra anh ấy tỉnh dậy rồi. Chỉ là, sau khi tỉnh lại cũng không nghĩ đến chuyện gọi lại cho cô.