Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 147



“Tiểu Ngữ, còn nhớ trò chơi đối kháng lúc bé chúng ta hay chơi không?” Tống Nghị Nam dịu dàng nói.

Trì Ngữ Mặc mím môi, rớt nước mắt, lắc đầu.

Khi còn học cấp 3, đám thanh niên bất hảo vẫn cứ đeo bám làm phiền cô. Kế hoạch đối phó của hai người là, một mình anh đứng chặn bọn họ để cô dùng hết sức chạy đi tìm người đến giúp.

Cô chạy rất nhanh, cũng là do hoàn cảnh lúc đó tôi luyện ra.

Lúc đó, cô phải chạy đi. Cô chỉ có thể chạy đi thì mới có thể gọi người đến giúp.

Nhưng lần này, nếu cô chạy đi, thì không phải anh sẽ bị đánh một trận mà sẽ mất luôn tính mạng.

“Em không đi, khi còn nhỏ anh đã giúp em đủ nhiều rồi, em không thể trả lại ơn gì cho anh thì ít nhất, bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau.” Trì Ngữ Mặc khóc nấc.

Tống Nghị Nam lau vệt nước mắt cho cô, nở một nụ cười ấm áp, “Ừ, ít nhất thì bây giờ chúng ta đang ở cùng nhau. Chúng ta sẽ cứ bên nhau như vậy.”

Tim của Trì Ngữ Mặc đau nhói, dưới tình trạng này, cô không còn suy nghĩ được gì nữa, cô nắm lấy tay anh, nhìn lên Thiên ca, đanh giọng nói, “Muốn chém muốn giết, xông vào đây.”

“Giết thằng kia, giữ lại con bé.” Thiên ca lạnh lùng đáp.

“Vâng.” đàn em của Thiên ca rút ra một con dao.

“Thiên ca, Thiên ca, cảnh sát đến rồi. Chúng ra không mau rút đi chỉ sợ không kịp đâu.” Một tên đàn em khác của Thiên ca chạy tới hét lên.

“Mẹ nó.” Thiên ca xuống giọng chửi, trừng mắt lại, “Còn đứng ngây ra đấy, nhanh xử lý thằng kia đi.”

“Dạ, vâng vâng.” Tên đàn em nhanh chóng vung dao đâm về phía Tống Nghị Nam.

Tống Nghị Nam chợt đưa chân đạp tên kia.

Tên kia chưa đạt được mục đích, lùi về sau mấy bước. Hắn định thử lại lần nữa, thấy Tống Nghị Nam nhặt thanh sắt dưới đất lên, hướng về phía mình.

Hắn lại quay qua thấy Thiên ca cùng mấy tên còn lại chạy về phía chiếc xe, như muốn bỏ mặc hắn ở lại đó.

Hắn cũng thấy sợ, vứt con dao đi, cũng chẳng cần biết vứt về hướng nào, bỏ chạy.

Tống Nghị Nam thấy lưỡi dao bay thẳng về phía đầu của Trì Ngữ Mặc, không kịp nghĩ gì thêm, anh quay người ôm lấy cô, lưỡi dao sắc lạnh cắm ngọt vào lưng anh.

“Nghị Nam.” Trì Ngữ Mặc hét lớn, nhìn về chỗ con dao kia. Lưỡi dao cắm khá sâu, khiến cả người cô run lẩy bẩy.

Tiếng còi hú ò eo, ò eo của xe cảnh sát càng ngày càng gần.

Cô ôm chặt Tống Nghị Nam trong lòng, đau đớn nói bên tai anh, “Cố gắng lên, Nghị Nam. Cố thêm chút nữa, chúng ta sắp đến được bệnh viện rồi, bác sĩ nhất định sẽ cứu được anh, đừng chết, đừng chết.”

Lưng của Tống Nghị Nam giờ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, anh yếu ớt nhìn cô, “Đừng rời xa anh nữa, được không?”

Trì Ngữ Mặc mím chặt môi, chỉ khóc, giọt nước mắt nặng trĩu nhỏ xuống gương mặt anh.

Cô không thể đồng ý với anh.

Cô đã là bạn gái của Lôi Đình Lệ rồi, cô không có quyền nói chia tay với anh ta. Chỉ cần một câu nói của Lôi Đình Lệ, có thể không những mình cô bị phong tỏa mà còn liên lụy đến anh.

Tống Nghị Nam đã vì cô quá nhiều.

Nhưng, bây giờ anh đang nguy kịch như vậy, cô không nhẫn tâm từ chối anh.

“Chúng ta nhất định sẽ ổn thôi, nhất định vậy.” Trì Ngữ Mặc nói.

Tống Nghị Nam mỉm cười, mắt dần nhắm lại dường như có thể đi bất cứ lúc nào.

Trì Ngữ Mặc lắc lắc người Tống Nghị Nam.

Cô biết, trong tình trạng bị thương, chỉ cần người ta mất đi ý thức thì sẽ bị rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh kéo dài, hoặc có thể là cái chết đang đợi họ.

“Đừng ngủ.” Trì Ngữ Mặc cầu xin, “Anh có biết bây giờ em đang làm công việc gì không?”

Anh mở mắt ra nhìn cô, tiếng nói rất nhỏ, “Em làm việc gì, cũng đều sẽ xuất sắc thôi, em là tam nương chịu khó mà.”

“Bây giờ em là một luật sư, em đang làm việc ở văn phòng luật sư Thịnh Thiên nổi tiếng, họ có những 12 chi nhánh trên cả nước, chịu trách nhiệm khá nhiều lĩnh vực đấy, trong đó có nhiều lĩnh vực họ đã làm chuyên nghiệp, có thể đứng top đầu. Hơn nữa, rất nhanh thôi, em sẽ được họ tuyển vào làm nhân viên chính thức.” Trì Ngữ Mặc nhìn chăm chăm vào anh, nói.

Tống Nghị Nam vui mừng, nở một nụ cười, cuống họng anh vì khát nên chuyển động lên xuống, “Anh biết mà, bọn họ lừa anh, anh biết rằng em sẽ không cam chịu buông thả bản thân đâu.”

Trì Ngữ Mặc chột dạ, cô trùng mắt, đôi mi dài mướt che đi sự xao động trong đôi mắt cô.

Không phải là cô cam chịu buông thả. Nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn nỗ lực sống. Cô thi đỗ đại học tốt nhất của thành phố, vừa học vừa làm, sau khi ra trường liền vào thực tập thẳng trong văn phòng luật Thịnh Thiên.

Nhưng, cho dù cô vẫn luôn cố gắng sống tốt đến vậy, vẫn hay vấp phải nhiều chuyện không như ý. Có rất nhiều chuyện mà cô cố gắng không nghĩ đến, nhưng thực ra đã lạc bước trong những câu chuyện đó. Khi đã làm sai, không chạy trốn được, cô chỉ có thể gánh lấy.

“Nhất định anh phải cố gắng sống thật tốt, không thì chúng ta quá lỗ, quá lỗ rồi.” Trì Ngữ Mặc lấy tay giữ miệng, cố không cho bản thân khóc thành tiếng.

Xe cảnh sát đã đến, Trì Ngữ Mặc thỉnh cầu họ, “Bạn tôi bị đâm trọng thương, mong các anh mau mau lái xe đưa anh ấy tới bệnh viện.”

Một tiếng sau.

Tống Nghị Nam và Phùng Như Ngọc đều nằm trong phòng cấp cứu, Trì Ngữ Mặc thì ở phòng chờ viết lời khai.

“Là tôi báo cảnh sát, nhưng tôi thật sự không biết nhóm người đó là ai và tại sao lại bắt cóc tôi? Đối phương đều bịt mặt, tôi chỉ nghe được trong số đó có một tên được gọi là Thiên ca.” Trì Ngữ Mặc có gì nói đó.

Cảnh sát thấy sự việc không được bình thường, “Người bắt cô tới công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô đó cũng là họ?”

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Là Phùng Như Ngọc tìm tôi có chuyện muốn nói, tôi đang định đi thì có một chiếc xe tiến tới, trên xe có 4 người, tôi trốn trong thùng xăng rỗng. Trong khoảng thời gian trốn trong thùng xăng, tôi đã báo cảnh sát và cầu cứu bạn của tôi.”

“Tại sao những người đó lại biết cô đang ở trong khu xưởng bỏ hoang đó, khu đó thường không có ai bén mảng đến cả, là do cố tình theo dõi hay họ ăn dây với nhau?” Cảnh sát truy hỏi.

Trì Ngữ Mặc nhớ lại câu nói của Thiên ca, rằng cô là người phụ nữ của đại ca, chắc là họ có ý theo dõi cô.

Từ đầu cô còn nghi là do Phùng Như Ngọc cố ý dùng khổ nhục kế, nhưng xem ra Phùng Như Ngọc thật sự đã bị cưỡng hiếp. Bà ta là một người khá tự cao, khó mà tin bà ta lấy sự trong sạch của bản thân để đặt cược.

Cho nên không thể là do Phùng Như Ngọc làm. Lôi Đình Lệ thì không biết bà ta ở đâu nên cũng không phải là do Lôi Đình Lệ làm. Cô không thể hiểu được chuyện này do ai bày ra.

Trì Ngữ Mặc lắc lắc đầu, “Tôi cũng không rõ lắm, họ giống như đang cố tình theo đuôi tôi vậy. Nhưng tôi không hề gây thù chuốc oán với ai cả, tôi không hiểu.”

“Vì có dính líu đến cưỡng bức và mưu sát, chúng tôi cần cô thường xuyên phối hợp, cô không có vấn đề gì chứ?” Cảnh sát hỏi.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Được.”

Sau khi cảnh sát đi mở một cuộc thảo luận nhỏ, Trì Ngữ Mặc ngồi lại trên ghế, cô lấy điện thoại ra xem, đã quá nửa đêm mà Lôi Đình Lệ vẫn chưa điện lại cho cô.

Cô cũng chẳng buồn gọi lại nữa.

Giữa họ, chưa chắc là quan hệ nam nữ, không bằng có thể nói là một trò chơi mà cô bị khống chế bởi Lôi Đình Lệ.

Cô chẳng biết gì về anh, anh lại biết mọi thứ về cô. Về căn bản, hai người đứng trên hai lập trường không cân bằng.

Bây giờ cô chỉ mong anh nhanh chóng thấy cô nhàm chán rồi buông tha cho cô.

Sau khi cảnh sát thương lượng xong, họ quyết định rút về, ngày mai tiếp tục điều tra.

Trì Ngữ Mặc ngồi trên ghế, cô chăm chăm nhìn lên bóng đèn trước cửa phòng cấp cứu, tim cô như bị ai bóp lấy, vừa đau lại vừa nhói, rất khó chịu.

Một tiếng rưỡi, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, Trì Ngữ Mặc nhanh chóng chạy về cửa phòng.