Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 158



“Sao vậy?” Trương Vân Huệ quan tâm hỏi.

“Không có gì, đi công tác ở ngoài tỉnh quên mất ngày tháng, hihi.” Trì Ngữ Mặc hí hửng đáp.

Cô đến tiệm photo, gửi hợp đồng qua bên đó.

Trương Vân Huệ xem tới cuối trang, liền gọi điện thoại cho cô, “Cái hợp đồng này của em, có bàn riêng về phần chia tỉ lệ phần trăm hợp đồng không?”

“Không có, bà Hồ Đình này, vô cũng xảo trá, lúc thì đòi 1 triệu, lúc lại đòi 10 triệu, đến cuối cùng còn đòi 5 triệu, khá tham lam, em không muốn hợp tác với bà ta.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Ừ, thôi đi, con người đó quả thực không nói lí lẽ, em có thể kí kết được 2 triệu, đã là giỏi lắm rồi, về đây, ta sẽ làm cho một tiệc vinh danh, vừa đúng lúc, em lại được nhận chính thức.” Trương Vân Huệ vui vẻ nói.

“Dạ dạ dạ, vâng, cảm ơn sư phụ.” Trì Ngữ Mặc cười rồi cúp máy, bước ra khỏi tiệm photo, về đến cửa chính của tập đoàn Hồ Thị.

Trương Vân Huệ đối với cô ta không tệ, lúc cô thiếu tiền, Trương Vân Huệ không nói lời nào đã cho cô vay tiền.

Cô muốn mua một ít đặc sản của thành phố Khang Lãng tặng sư phụ.

Cô tới cửa lớn của tập đoàn Hồ Thị, Lôi Đình Lệ đã ở trước cửa, đang cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho cô.

Anh thấy cô tới, lông mày nhướng nhẹ lên, “Em đi đâu vậy?”

“Anh nói đợi anh 10 phút, nên là, em gửi fax hợp đồng cho công ty.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

Cho nên anh vội vàng hấp tấp ra tìm cô, lại là anh không đúng à.

“Em có thể ở công ty chuyển fax mà.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở.

“Em còn muốn gọi điện thoại cho sư phụ, Lôi Đình Lệ, anh biết trong thành phố Khang Lãng này có đặc sản gì không? Sư phụ tốt với em như vậy, em muốn mua cho sư phụ một ít đồ.” Trì Ngữ Mặc chuyển đề tài.

Anh thấy dáng vẻ thật thà của cô, đáng lẽ đang tức giận, cơn giận tự nhiên cũng biến mất, “Anh vừa nhờ Lê Khang mua rồi, trực tiếp gửi đến chỗ bà anh, ngày mai mình về tới nhà chắc sẽ nhận được, em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Đây suy cho cùng là tâm ý của em dành cho sư phụ, lấy của anh tặng không được tốt lắm.” Trì Ngữ Mặc cương quyết cự tuyệt.

“Vốn là mua cho em, không tính là lấy của anh, em chả phải đã giúp Hồ Thị tiết kiệm 1 triệu sao, coi như thù lao của em.” Lôi Đình Lệ bá đạo đáp, không để cô từ chối.

“Rõ ràng thù lao của em là 25 vạn, mà chút đặc sản của anh đã coi như trả công em?” Trì Ngữ Mặc chớp mắt, cố ý trêu đùa.

Con đàn bà hám tiền, thường dễ làm người ta ghét.

Lôi Đình Lệ không có biểu hiện gì đặc biệt, cũng không giận, ngược lại, nói giọng nuông chiều, “Không để em thiệt đâu, chút nữa còn mua đồ tặng em.”

Trong lòng Trì Ngữ Mặc thoát chút ngại, cô vốn không muốn nhận đồ từ anh, chết rồi, “Em chỉ là đùa thôi, trước đây anh tặng em dây chuyền chắc cũng mấy trăm ngàn, em cũng nên làm gì đó cho anh, với lại, em chỉ tiện tay lập công, cũng không phải chuyện gì to tát lắm.”

“Đồ của em còn ở Tần Châu, khách sạn anh vẫn chưa trả phòng, tối nay dẫn em đi dự tiệc, nên tối nay không về Tần Châu nữa, anh bảo giám đốc khách sạn trực tiếp chuyển về thành phố A, nhưng đồ của em hôm nay vẫn phải mua, tiện thể mua thêm ít trang sức, con gái chả phải đều thích vậy sao?” Lôi Đình Lệ nói một mạch các lí do chính đáng.

Cô, không có bất cứ lí do từ chối nào.

Đồ cô mặc đã hai ngày rồi, không thể mặc thêm một ngày nữa.

“Được rồi, cám ơn nhé.” Trì Ngữ Mặc nói.

Lời cám ơn của cô, sao anh cảm thấy không thoải mái, có cảm giác xa cách thế nào ấy.

Anh không thích cô nói cảm ơn anh, còn là với khẩu khí không cảm xúc.

Anh kéo cửa xe ở ghế đầu ra, liếc nhìn cô, “Đây chả phải việc bạn trai nên làm sao? Anh cảm thấy em nói tiếng cám ơn không thích hợp lắm.”

Trì Ngữ Mặc thận trọng suy nghĩ lại, “Vậy không nói cám ơn, nên nói thế nào.”

“Nói em thích là được.” Lôi Đình Lệ mệnh lệnh.

“Dạ, em thích.” Trì Ngữ Mặc lập tức thuận theo anh sửa lại câu nói.

Anh thấy khuôn mặt hớn hở của cô, chả nhìn ra là cô đang thật lòng hay là bị ép buộc, trong lòng lại có cảm giác không được thoải mái.

Trì Ngữ Mặc nhìn anh cái, thấy thần sắc anh không ổn.

Cô yên ổn ngồi lên xe, tự thắt dây an toàn cho mình, rồi nhìn anh dịu dàng.

Anh ngồi lên vị trí lái xe, trong mắt ánh lên một tia sáng lạ, đột nhiên nghiêng người, đè cô xuống, chạm vào khuôn mặt cô, đè lên bờ môi cô.

Tất cả các động tác rất dứt khoác, làm cô không có tí chuẩn bị nào, cứ để vậy bị anh cưỡng hôn.

Bị ép đến lưng tê cứng lại, cũng không dám đẩy anh ra, nhẹ nắm chặt nấm tay, cả người gần như co lại.

Lôi Đình Lệ không nhắm mắt, cứ giương mắt nhìn cô.

Ánh mắt anh sắc bén, giống như tia X quang vậy, nhưng lại không có chút dục vọng nào, mà lại như nhìn thấu cô.

Trì Ngữ Mặc ý thức né tránh ánh nhìn của anh, nhắm mắt lại, trong đầu quay khá nhanh.

Cô chỉ nói cám ơn, anh đã giận, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng cô biết, anh thích người khác chiều theo anh, chỉ cần vậy sẽ hết giận.

Cô nhẹ nhàng cầm khuôn mặt anh, dịu dàng hôn lại anh, từng chút từng chút một, nhưng không hôn vào sau trong miệng, rất dịu dàng, mang mấy phần lấy lòng anh cố làm anh vui.

Lôi Đình Lệ lại nắm lấy cằm cô, mở ra chừng mười centimet, cứ nhìn thẳng mắt cô.

Trì Ngữ Mặc vừa khẩn trương vừa bàng hoàng, “Sao vậy?”

“Tâm tư phụ nữ các em, thật là không dễ nhìn thấu?” Lôi Đình Lệ nói một câu đạo lí.

Trì Ngữ Mặc cười tươi, “Đều nói trái tim đàn ông, như cây kim dưới đáy biển.”

“Vậy sao? Vậy anh đối với em mà nói là cây kim dưới đáy biển?” Trì Ngữ Mặc hỏi lại.

Trì Ngữ Mặc càng cười lớn, mỉm môi không nói chuyện.

Tâm tư của Lôi Đình Lệ đối với bất kì ai mà nói đều là cây kim dưới đáy biển, đoán rằng ngay cả Lý Hạo đã ở bên anh lâu vậy chắc cũng nhìn không thấu.

“Sao không nói gì?” Lôi Đình Lệ muốn nghe đáp án của cô.

Trì Ngữ Mặc nắm ôm lấy sau gáy anh, nhẹ nhàng nói: “Tuy em đã xem qua rất nhiều phim Nhật, nhưng, thông qua so sánh, nếu anh là cây kim, bọn họ đang tu luyện môn võ công Quỳ Hoa Bảo Điển”

Lôi Đình Lệ ngây người ra, đã hiểu ý cô đang nói.

Anh ta thấy dáng vẻ hả hê của cô, rõ ràng biết cô đang cố tình chuyển đề tài, nhưng nghe cô nói vậy, trong lòng lại không hề có bất kì sự bực tức nào, lại trở nên đầy tình cảm, muốn cưng chiều cô, “Chỉ có em biết nói chuyện.”

“Đó là vì em nói sự thật.” Trì Ngữ Mặc cười nụ cười vô hại.

Lôi Đình Lệ càng mềm lòng, tim đậm loạn nhịp, “Ngồi đàng hoàng đi.”

“Dạ.” Trì Ngữ Mặc ngoan ngoãn đáp.

Anh buông cô ra, thắt dây an toàn, lái xe đến Quốc Tế Kim Ưng gần đó.

Quốc Tế Kim Ưng cách tập đoàn Hồ Thị không xa, lái xe qua đó cỡ 5 phút.

Lôi Đình Lệ dãn cô đến quầy chuyên bán đồ Chanel.

Cô và anh trước đây đã từng đi mua đồ chung, sự hào phóng của anh cô đã chứng kiến.

Anh không cần biết cô thích hay không, cầm trên tay là sẽ mua, nếu cô không cần, trực tiếp mua rồi gửi đến chỗ bà nội.

Cô, trong lòng sợ hãi, “Này, Lôi Đình Lệ, lần này em có thể lựa đồ em thích được không?”