Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 160



Nhiệt độ trên áo của anh thông qua làn da của cô truyền đạt đến cơ thể cô.

Trong lòng Trì Ngữ Mặc có cảm giác quái dị.

Cô không chịu được cái tốt của Lôi Đình Lệ, cũng lo lắng, sẽ thay đổi cách nghĩ của bản thân.

Phụ nữ, dễ dàng bị cảm động.

“Những sợi lắc tay này đều là những mẫu bán chạy nhất của chúng tôi, và cũng là lưu hành nhất năm nay.” Giám đốc giới thiệu.

Trì Ngữ Mặc hồi thần lại, nhìn sang sợi lắc tay trong tủ.

Chà, tủ bên ngoài bình thường thì mấy nghìn, đẹp hơn thì lên cả chục nghìn, dây chuyền ở đây, rẻ nhất cũng phải mấy chục nghìn.

Trong lòng cô lo sợ.

“Sợi này xem thử.” Lôi Đình Lệ chỉ vào một trong những sợi dây chuyền kim cương sao băng nói.

Trì Ngữ Mặc lướt mắt sang giá tiền, một trăm năm mươi nghìn.

“Em thật ra cảm thấy, mua mắc tiền như thế, số lần đeo không nhiều, nói sao thì, tài sản không lộ ra mới là sự xa hoa khiêm tốn, những sợi dây chuyền bên ngoài số lần đeo sẽ cao hơn.” Trì Ngữ Mặc từ chối khéo léo.

Giám đốc cười nói, “Những sợi lắc tay này vốn dĩ là đặt vào hộp trang sức tôn quý của cô, để tiện cho những lần cần thiết sử dụng, nói sao thì, như thân phận cao quý thế này của cô, thường xuyên tham gia một số yến tiệc.

Có câu nói nói rất hay, lúc cô đi cùng với triệu phú, cô rất có thể trở thành nửa triệu phú, đợi đến lúc cô đi cùng với chục triệu phú, cô có thể nhẹ nhàng trở thành triệu phú, đợi đến lúc cô đi với trăm triệu phú, cũng có thể dễ dàng trở thành chục triệu phú.

Cho nên, tham gia một số trường hợp không quen biết, người của tầng lớp thượng lưu sẽ thông qua cách đeo trang sức để phán đoán thân phận của đối phương, tiến hành kết giao, cho nên, phụ nữ nhất định phải có một số trang sức đắt giá, không phải vì muốn đẹp mắt, cũng không phải vì muốn đeo trang trí, mà là, đó là cây cầu nối giao tiếp giữa người và người, quyết định vị trí chỗ đứng của cô.”

Trì Ngữ Mặc cười nói, “Miệng lưỡi của cô cũng dẻo thật.”

“Khí chất của cô tốt, mắt thẩm mĩ của Lôi tổng cũng tốt, sợi lắc tay này rất hợp với cô, nếu như cô thích lắc tay ở bên ngoài, tự nhiên lựa, coi như là tôi muốn kết bạn với cô, tặng cho cô.” Giám đốc hào phóng nói.

Cô ta nói như thế, Trì Ngữ Mặc không mua trái lại không mấy tốt.

Trên tay lạnh lên, Lôi Đình Lệ mang lắc tay cho cô, “Sợi này khá tốt, em xem thử còn muốn món nào.”

Lôi Đình Lệ vừa nói, ánh nhìn nhìn sang giám đốc, “Còn có những món tốt khác, cũng giới thiệu một chút.”

Trong lòng Trì Ngữ Mặc thở dài.

Cô vẫn là không thích ứng lấy đồ người khác, cảm thấy trong lòng bất an, cứ cảm giác thấy như là thiếu nợ người khác.

Nhận dây chuyền của anh, nhận quần áo của anh, lại nhận lắc tay...bọn họ rõ ràng, cuối cùng không đến được với nhau.

“Em không có món khác thích nữa, đến lúc đó xem thử.” Trì Ngữ Mặc cong đôi mi cười lên, nói như thế, anh chắc sẽ không ép buộc cô mua đồ nữa.

“Uhm, vậy đi tiệm vàng khác xem.” Lôi Đình Lệ thuận theo lời cô nói.

Trì Ngữ Mặc, “...”

Lôi Đình Lệ rốt cuộc chuẩn bị cho cô mua bao nhiêu thứ mới dừng tay, có thể quy đổi thành tiền mặt không?”

Cô trả anh cũng tiện lợi chút hơn.

Lời nói này, cô không dám trực tiếp nói ra.

Giám đốc vừa nghe liền nóng vội, Lôi Đình Lệ là khách hàng cao cấp trăm năm khó gặp.

Cô lập tức nói với Trì Ngữ Mặc, “Chúng tôi ở đây qua hai ngày còn có hàng mới đến, mỹ nữ, có thể để lại wechat không? Tôi đến lúc đó gửi hình ảnh cho cô, cô nếu như thích có thể đến xem lại.”

Trì Ngữ Mặc nghĩ đến ngày mai cô phải rời khỏi nơi đây, làm sao có thể còn đến tiệm này chứ.

Những giám đốc này nhiệt tình đến thế, cũng không muốn đả kích cô ấy, nói qua loa, “Cô thêm tôi đi.”

Cô mở mã QR của di động, giám đốc lập tức quét mã.

Quét xong, giám đốc mỉm cười hỏi Lôi Đình Lệ, “Lôi tiên sinh, xin hỏi anh là dùng thẻ tín dụng trả tiền, hay là dùng app trả tiền?”

“Thẻ tín dụng.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

“Mời theo tôi đi.” Giám đốc nói, đi về phía trước.

Trì Ngữ Mặc đi theo Lôi Đình Lệ ra ngoài.

Lôi Đình Lệ trả tiền, giám đốc bận đi mở chi phiếu, Trì Ngữ Mặc căng thẳng đứng chờ ở bên cạnh.

“Bác gái, Lôi ca ca mua trang sức cho cô ta kìa.” Bạch Như Ngọc ở một nơi không xa ấm ức nói.

“Cô gái kia gia đình rất nghèo, khẳng định là muốn nghĩ kế nhận được cái tốt ở kế bên Lôi Đình Lệ, con yên tâm, con dâu trong lòng của bác chỉ có một mình con, người khác, bác không đồng ý gả cho Đình Lệ.” Hồ Nhã Lệ có chút giận dỗi nói.

Bà vẫn là xem thường Trì Ngữ Mặc thật rồi.

Bà chuẩn bị gọi điện cho Trì Ngữ Mặc, nghĩ ngợi hồi, sửa lại thành sử dụng hình thức nhắn tin.

“Dì muốn bây giờ đơn độc gặp mặt con, đừng nói cho Đình Lệ, mười phút sau gặp ở tiệm cà phê quốc tế Kim Ưng Quốc lầu dưới.”

Trì Ngữ Mặc nghe thấy tiếng chuông báo, xem thử tin nhắn.

Hồ Nhã Huệ muốn gặp cô, lý do gì, cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là con không xứng với con trai dì, mời con rời khỏi con trai dì đại loại như thế.

Cô cũng muốn rời khỏi Lôi Đình Lệ.

Cô bỏ điện thoại vào túi xách.

Giám đốc mở chi phiếu xong đặt vào trong hộp trang sức, “Mỹ nữ, sợi lắc tay bên này cô thích sợi nào, tôi trực tiếp tặng cô nhé.”

“Uhm.” Trì Ngữ Mặc biết lông dê mọc trên thân con dê, bọn họ tặng, cũng là có trong lợi nhuận.

Cô không lấy, đâu phải là ngốc.

Cô lựa sợi mắc nhất...hi hi, nói sao thì, sau này nói không chừng có lúc phải trả lại, còn có thể tổn thất thấp lại chút.

Giám đốc mỉm cười gói lại giúp Trì Ngữ Mặc, trên hóa đơn ghi hai chữ kính tặng.

“Còn rút thăm được chứ?” Trì Ngữ Mặc chỉ vào vòng xoay.

“Được ạ.”

“Mười nghìn rút một lần, tôi có thể rút mười lăm lần?” Trì Ngữ Mặc ôn hòa hỏi.

“Ha ha, được ạ.” Giám đốc đối xử với bạn gái của khách hàng lớn, khẳng định là trăm nghe trăm thuận rồi.

Trì Ngữ Mặc chạy đến trước vòng xoay, vòng xoay chia thành 18 ô, 12 ô là cám ơn đã mua hàng, ô Maldives rất nhỏ, chỉ lớn bằng 1/3 cám ơn đã mua hàng.

Ngoài du lịch Maldives hai người ra, cái thứ hai tốt là dây chuyền kim cương, ô cũng rất nhỏ, chỉ lớn bằng ½ cám ơn đã mua hàng.

Cái thứ ba tốt là cặp nhẫn vàng, cái thứ tư tốt là mền tơ tằm, cái thứ năm là bình sứ và chén và đũa, cái thứ sáu là khăn lông.

Trì Ngữ Mặc sau khi tùy ý xoay trúng ba cái cám ơn đã mua hàng, cảm thấy không còn ý nghĩa nữa.

Cô dự đoán đều là thiết kế sẵn, làm gì có phần thưởng lớn nào, tùy ý xoay một cái, mũi tên liền chỉ vào cặp nhẫn vàng.

“Wow.” Cô vui mừng đến nhảy cả lên, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn vào mũi tên, lo lắng bản thân nhìn nhầm rồi, sau khi kiểm tra chi tiết lại, vô cùng vui mừng.

Đây là do cô vô tình quay trúng, cảm giác cái này mới là thuộc về cô chính thức vậy.

Lôi Đình Lệ nhìn thấy cô vui mừng, hơi mép miệng hơi nở lên.

Anh mua cho cô dây chuyền một triệu, cũng chưa thấy qua cô vui như thế, ngay cả trong mắt cũng đều là niềm vui, tâm trạng anh cũng tốt theo được vài phần.

“Cái này, cái này, tôi quay được cặp nhẫn vàng.” Trì Ngữ Mặc chỉ vào vòng xoay nói với giám đốc.

“Uhm, tôi đã ghi lại rồi, một lát đợi cô xoay xong sẽ đưa cô.” Giám đốc lịch sự nói.

Trì Ngữ Mặc tiếp tục xoay, sao đi chăng nữa cô cảm thấy có cặp nhẫn là đủ rồi, nhận được ba cái cám ơn đã mua hàng, và ba cái khăn lông, mũi tên từ từ xoay.

Trì Ngữ Mặc nhìn vào mũi tên, có điềm báo rất hay...