Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 162



“Sự việc có nhiều điểm trùng hợp, cái nhẫn đôi đó là do bốc thăm có được, Lôi tổng ra lệnh cho tôi đeo vào.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

Hồ Nhã Huệ nghiến răng, nhìn gương mặt thuần lương, không có chút lừa dối nào của Trì Ngữ Mặc, trầm tư ba giây, cứ xét hỏi cũng chẳng xét hỏi được ra điều gì cả, “Cô đi theo tôi.”

“Vâng.” Trì Ngữ Mặc ngoan ngoãn nghe lời, đi theo sau Hồ Nhã Huệ.

Hồ Nhã Huệ ở góc khuất của đoạn quành dừng bước lại, nhìn phía xa kia là Bạch Như Ngọc và Lôi Đình Lệ.

Bọn họ vừa vặn đứng lại cùng nhau nói chuyện.

“Người con gái kia, nhìn thấy chưa?” Hồ Nhã Huệ chỉ vào Bạch Như Ngọc nói.

“Cô gái đó mới là người con dâu trong mộng của tôi, ông nội của cô gái đó là trưởng bộ ngoại giao, mẹ ruột là bạn thân của tôi. Bản thân cô ấy là đệ nhất danh viện của thành phố Khang Lương, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, muốn có phẩm chất có phẩm chất, muốn gia cảnh tốt có gia cảnh tốt, tài hoa rạng rỡ, dịu dàng đức hạnh.”Hồ Nhã Huệ nói đầy ngưỡng mộ, dùng rất nhiều lời hay ý đẹp.

Trì Ngữ Mặc nghển cổ nhìn thấy Bạch Như Ngọc, thuận theo Hồ Nhã Huệ nói: “Cô ấy thật xinh đẹp, khí phách cũng rất tốt, giống như tiên nữ trên trời vậy, cùng với Lôi tổng rất là phù hợp.”

Hồ Nhã Huệ lấy làm lạ nhìn Trì Ngữ Mặc, không nghĩ được cô ấy lại nói như thế, mà lại còn nói một cách rất thành khẩn, không có ghen tị, không vòng vo không xấu hổ.

“Nếu như cô cũng thấy tương phối, tại sao không thể rời xa con trai tôi.” Hồ Nhã Huệ cau mày nói.

Trì Ngữ Mặc thành thực nở nụ cười: “Ở bên cạnh Lôi tổng, rất nhiều người đều cố gắng diễn thật tốt vai trò của mình, người yêu, mẹ.Nếu như nói vì sao cháu lại không thể rời xa, cháu cảm thấy, cháu giống như là đã phải ký hợp đồng chết vậy.”

“Nhân viên gì, cô nói gì tôi nghe không hiểu, Trì Ngữ Mặc tôi cho cô một trăm vạn, cô rời xa con trai tôi đi.”

Hồ Nhã Huệ nói thẳng thừng.

Thì ra trong mắt Hồ Nhã Huệ cô chỉ đáng giá một trăm vạn thôi à.

Trì Ngữ Mặc cười, bình thản nhìn Hồ Nhã Huệ, “Tiền thì không cần đâu ạ, thật ra cháu biết dì không để mắt tới cháu, cháu cũng biết rất rõ là cháu không hợp với Lôi tổng.Nhưng, có những lúc, rất nhiều sự việc không phải cháu muốn thế nào là có thể như thế đó.Nếu như dì có thể thuyết phục Lôi tổng tha cho cháu,cháu còn thấy cảm ơn dì rất nhiều.”

Hồ Nhã Huệ bị làm cho kinh ngạc tới ngẩn người, sau đó thấy rất tức giận, “Cô đang ám chỉ con trai tôi không thể rời xa cô à? Cô là cái gì?”

“Dì ơi dì đừng tức giận, mục đích của cháu và dì là giống nhau cả, cháu không phải muốn nói là Lôi Đình Lệ không thể rời xa cháu, mà là, nếu như cháu nói chia tay trước, anh ấy sẽ rất tức giận.Bà nội đã nói, Lôi Chấn Tử mà không vui, bà sẽ làm cho người khác càng không được vui, cháu không dám nói.” Trì Ngữ Mặc bình tâm ôn hòa nói.

Hồ Nhã Huệ nhìn thái độ thành khẩn của Trì Ngữ Mặc, không giống như đang nói dối.

Tính cách của Lôi Đình Lệ và cũng biết, thật ra, bà ấy cũng không dám làm cho Lôi Đình Lệ tức giận.

“Nói cho cùng cô phải nhớ rõ, nó không phải là người mà cô đáng giá có được, hai người không cần từ nói nhưng ngay từ vẻ bề ngoài, học lực, kinh nghiệm, phẩm chất, thân phận, địa vị đều không tương phối.Cô tìm một người thích hợp với cô, sẽ càng hạnh phúc hơn.” Nói được nửa chừng, Hồ Nhã Huệ nhẹ nhàng hơn.

Trì Ngữ Mặc trong tâm có chút trạng thái nghi ngờ, trong ánh mắt có chút mây mù mông lung, nở nụ cười tươi.

Cô, đúng là không có thân phận, cũng không có địa vị, ngay cả phẩm chất cũng như một một người con gái thấp hèn, nhìn về phía Bạch Như Ngọc.

Người con gái đó ấm áp hiền hậu, tính khí thượng lưu, ngay cả cười, cũng không để lộ răng, tóc dài mềm mại, như bước ra từ một bức họa vậy.

Sự khác biệt giữa cô và Lôi Đình Lệ, như là hàng ngàn ngọn núi.

Cô không hề muốn trèo quá cao, cùng ấy anh nhìn ra giang sơn.Bởi vì cô biết, khi cô đang trèo lên lúc nào cô cũng có thể bị rơi xuống vực thẳm, hơn nữa những ngày tháng bên cạnh anh ấy đều luôn thấy bất an.

Cô không phải là người muốn một bước biến thành phượng hoàng, chỉ cần dựa theo tâm ý của bản thân, được sống vui vẻ, tự tại là được rồi.

Kiểu gì cũng có một ngày, cô sẽ tìm được người luật sư đó.

“Cảm ơn sự chỉ giáo của dì, cháu nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ.”Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói, nụ cười ngọt ngào.

Hồ Nhã Huệ nhìn cô như này, cũng có chút không nỡ tâm, giọng điệu ôn dịu, “Dì cũng chỉ là người qua đường, cháu và Lôi Đình Lệ không hợp.Nếu như sau khi kết hôn, cũng sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề, tính cách của Đình Lệ quá lạnh lùng, khó có thể tránh không làm cho người bên cạnh bị thiệt thòi.”

Trì Ngữ Mặc nói: “Cháu và anh ấy cũng mới chỉ quen biết hơn hai tháng, cũng không có quá nhiều tình cảm.”

“Trong thâm tâm của cháu biết rõ là được.” Hồ Nhã Huệ nói, nhìn về phía Lôi Đình Lệ ở đằng kia.

Lôi Đình Lệ và Bạch Như Ngọc chào hỏi vài câu, bắt tay. Thời gian Trì Ngữ Mặc vào nhà vệ sinh cũng tương đối lâu rồi, nhìn về phía nhà vệ sinh, vừa hay nhìn mắt đối mắt với Hồ Nhã Huệ.

Anh cau mày lại, bước về phía Hồ Nhã Huệ.

Hồ Nhã Huệ biết đã bị Lôi Đình Lệ nhìn thấy,bà ấy hoảng loạn muốn chạy trốn, hiện rõ sự lo lắng, đúng lúc không biết phải làm như thế nào, Trì Ngữ Mặc khoác lấy tay bà ấy, cười với bà ấy, tỏ vẻ như đang cổ vũ vậy.

Hồ Nhã Huệ mới thấy trấn tĩnh hơn.

Trì Ngữ Mặc chủ động nói với Lôi Đình Lệ: “Thật trùng hợp, em và dì gặp nhau trong nhà vệ sinh, thật không biết có phải là duyên phận hay không nữa.”

Lôi Đình Lệ liếc qua Hồ Nhã Huệ, nhìn sâu thẳm vào Trì Ngữ Mặc, đáp lại: “Ừ, chúng ta cũng phải đi rồi.”

“Vậy dì ơi, cháu và Lôi Đình Lệ đi trước nhé.” Trì Ngữ Mặc thả tay của Hồ Nhã Huệ ra, nhìn Bạch Như Ngọc cười mỉm một cái, tiến về phía Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ đi trước, cô nhanh bước đi theo sau.

Bạch Như Ngọc tủi thân nhìn về phía Hồ Nhã Huệ: “Cô ấy thật xinh đẹp, bác gái thích cô ấy hơn đúng không?”

Hồ Nhã Huệ định thần lại: “Sao lại có thể như vậy được, cô ta cứ muốn dính lấy bác, chắc cố ý để cháu thấy khó chịu. Trước mặt Lôi Đình Lệ, bác cũng không muốn làm khó cô ta.”

“Cô ta vừa nhìn cháu cười, xem ra đầy vẻ khiêu khích.”Bạch Như Ngọc cúi gầm mặt, hạ thấp giọng nói “anh Lôi chắc không cưới cô ta đấy chứ.”

“Làm sao có thể như vậy được, không thể, cô ta vừa mới bảo đảm với bác, sẽ không ở bên cạnh anh Lôi của cháu đâu. Yên tâm đi.”Hồ Nhã Huệ an ủi Bạch Như Ngọc.

“Nhưng sao cháu cứ cảm thấy, lời bảo đảm của cô ta chỉ để làm giảm độ cảnh giác của bác gái đi thôi.” Bạch Như Ngọc hoài nghi nói.

“Nói cũng đúng. Cô ta tâm địa và ý đồ rất thâm thúy, bác suýt chút nữa trúng kế cô ta rồi, thật may có cháu nhắc nhở bác.”Hồ Nhã Huệ hoảng hốt nói.

“Thật đáng tiếc, bọn họ sớm tối bên nhau, ở gần bên người giàu sang như anh ấy chắc chắn cô ta cũng có lợi hơn.Cháu và anh Lôi chắc chẳng có khả năng gì rồi.” Bạch Như Ngọc thất vọng nói.

“Đừng vội. Để bác nghĩ cách.”

*

Trên xe.

Trì Ngữ Mặc tự thắt dây an toàn cho mình, khẽ hát nhẹ theo điệu nhạc, nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh.

Ngày mai sẽ rời đi rồi, thành phố này cũng được tính là đã từng tới rồi.

“Mẹ anh nói với em những gì?” Lôi Đình Lệ suy nghĩ hỏi.

“Cũng chỉ là một vài lời nói hàn huyên thôi.” Trì Ngữ Mặc trả lời lạnh nhạt.

“Bà ấy nói gì em cũng đừng để ý, tương lai của anh, bà ấy không tham gia vào được.”Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, trầm tư nhìn về phía trước, hình như đang nghĩ tới gì đó, khí sắc cả người lạnh lùng hẳn đi, long mạo hàn phùng, khó tiếp cận.