Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 165



“Bỏ đi, đừng cầu xin anh nữa, xem như với thân phận là em gái của anh, đợi đến khi em học lớp 12, anh sẽ khiến em đến cơ hội nằm mơ cũng không có.” Lê Khang bất đắc dĩ nói.

“A.” Em của anh ta sợ chết khiếp, “anh, xin anh tha cho a, anh là người đẹp trai nhất trên đời.”

Lê Khang cười khẽ một tiếng.

Lôi Đình Lệ cũng khẽ nhếch miệng cười, cầm ly rượu lên nhấp 1 ngụm.

“Đình Lệ, khi nào cậu về thành phố A?” Lê Khang hỏi

“Ngày mai sẽ trở về.” Lôi Đình Lệ nói một cách nặng nề.

Lê Khang nhìn Trì Ngữ Mặc một cái, quay sang hỏi Lôi Đình Lệ, “Không dẫn Trì Ngữ Mặc đi gặp ông ngoại sao? Ông ngoại ngày nào cũng nhắc đó.”

“Gặp ít hay nhiều cũng không có gì khác biệt.” Lôi Đình Lệ vừa nói xong điện thoại đã reo lên.

Hồ Nhã Huệ gọi, anh bắt máy, giọng điệu không lạnh không nhạt, “”Sao vậy?”

“Ông ngoại muốn mẹ gọi điện thoại cho con, chờ một chút.” Hồ Nhẽ Huệ đưa điện thoại cho Hồ lão gia tử.

Hồ lão gia tử tiếp điện thoại liền nói, “Tiêu Hiểu đâu, khi nào thì đưa cô ấy tới gặp ta?”

“Xác định trước đã, người mà ông muốn gặp là Tiêu Hiểu hay Trì Ngữ Mặc, hai người họ một người hơn 70 tuổi, một người hơn 20 tuổi, xác định được thì trả lời cháu.” Lôi Đình Lệ hỏi một cách bá đạo.

“Chính là cô gái lần trước, cô gái đã đút ta ăn cháo.” Hồ lão gia tử trả lời một cách đáng thương.

“Người ông nói là Trì Ngữ Mặc, trước tiên, cô ấy không có nghĩa vụ tới chăm sóc ông, vả lại ngày mai cô ấy phải quay về thành phố A, nếu ông muốn gặp cô ấy thì tịnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt, tới thành phố A rồi cháu sẽ kêu cô ấy bồi ông vài ngày, còn chuyện gì khác không?” Lôi Đình Lệ giải quyết việc chung mà hỏi.

“Bây giờ không thể để cô ấy qua thăm ta một chút sao?” Hồ lão gia tử thỉnh cầu.

“Qua thăm ông một chút ông cũng đâu mập thêm được miếng thịt nào, chỉ tổ làm ông không nỡ để người ta đi, làm cô ấy có cảm giác áy náy, chờ ông khỏe lại rồi tới thành phố A rồi gặp sau, bây giờ cháu muốn cúp máy.” Lôi Đình Lệ thẳng thắng cự tuyệt.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy đi thăm ông một chút cũng không sao, dù sao đi thăm một chút cô cũng đâu bị mất miếng thịt nào, chỉ là hơi cực một chút.

Nhưng mà, dù gì Hồ lão gia tử cũng là ông ngoại của Lôi Đình Lệ, anh không cho cô đi mà cô lại đi thì cũng không tốt lắm.

Lôi Đình Lệ nghe Hồ lão gia tử ở đầu dây bên kia không nói gì liền cúp máy.

Lê Khang tỏ ra có chút kỳ lạ, “Vẫn còn trách ông ngoại a?”

Lôi Đình Lệ sắc mặt có chút lạnh, “Chuyện này tôi không muốn nhắc tới nữa.”

Lê Khang nhìn sắc mặt Lôi Đình Lệ không được tốt liền đổi chủ đề, “Tôi có mời đầu bếp của thành phố Khang Lãng này tới đây, lát cậu ăn thử rồi cho nhận xét nha.”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ lên tiếng.

Đầu bếp cùng trợ lý của đầu bếp bưng đồ ăn lên, Lê Khang rất biết cách nói chuyện, còn rất thân thiện, giải thích từng món ăn cho Trì Ngữ Mặc.

“Hahaha, món này có tên là Như Ý. Nói đến món Như Ý này có hẳn một câu chuyện đó nha.

Câu chuyện nói về một ông kia rất biết cách nịnh nọt, muốn mua chuộc thừa tướng, vả lại còn mua chuộc một cách thần không biết quỷ không hay.

Có 1 ngày, ông ta sinh được một đứa con, bèn đãi tiệc chiêu đãi khách, thừa tướng cũng có đến, ông ta nghĩ cách làm thừa tướng vui, liền làm món Như Ý này, bên trong gói một cục vàng, nói rằng nếu ai ăn trúng miếng có vàng bên trong sẽ như ý cát tường, vạn sự thuận lợi, phú quý đầy nhà.

Sau đó hắn cố ý gắp miếng có gói vàng bên trong cho thừa tướng.

Cho nên, những cái ở đây bên trong đều có gói đồ, xem ai vận khí tốt.” Lê Khang nói.

Em gái của Lê Khang là người đầu tiên gắp, cắn một miếng, mọi người đều nhìn về phía cô, cô nhăn mặt, “anh, là mù tạc a.”

“Haha, cám ơn em đã chiếu cố tới anh.” Lê Khang vui vẻ cười nói.

Em gái Lê Khang: “...”

Lê Khang gắp một cái bỏ vào chén của Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ lườm Lê Khang một cái, gắp ném qua cho Trì Ngữ Mặc.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc lo là ăn sẽ dính mù tạt, cái này ngay cả em của mình mà Lê Khang còn chọc cho được.

Cô cẩn thận cắn một miếng, rất ngọt, bị mọi người nhìn chằm chằm mình ăn, cô cảm thấy rất ngại.

“Là đậu đỏ sao?” Trì Ngữ Mặc hỏi

Mọi người thấy ngay cả Trì Ngữ Mặc mà cũng không ăn được nhân gì đặc biệt, cũng không còn hi vọng gì nhiều.

“Đại ca, anh nói vận khí tốt là ăn mù tạt hả? Sao không có ý nghĩa gì hết vậy.” Tiểu Bàn nói.

“Ăn ăn ăn, mỗi người ăn một cái.”

“Em có thể không ăn không? Em không thích những món có nếp.” Đại Bàn nói.

“Không ăn thì đừng hối hận a.” Lê Khang thừa nước đục thả câu.

Mỗi người gắp một cái, cuối cùng còn lại 2 cái, 1 cái của Lê Khang, 1 cái của Lôi Đình Lệ.

Lê Khang ra hiệu Lôi Đình Lệ gắp trước, Lôi Đình Lệ gắp một cái bỏ vào chén của Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc: “...”

Cô không định ăn thêm cái nữa, cũng không có gì ngon cả.

“Ưm.” Bạch Như Ngọc phát ra tiếng động, từ miệng lấy ra một tờ giấy trắng thấm dầu, mở tờ giấy ra là một chiếc nhẫn kim cương.

Những người khác thấy chiếc nhẫn kim cương của Bạch Như Ngọc liền ăn cái của mình, nhưng không có gì đặc biệt.

“Đại ca, sao anh chỉ gói có một chiếc nhẫn kim cương vậy a.” Đại Bàn phàn nàn nói.

“Không thể nào, anh gói 2 cái mà.” Lê Khang nhìn lướt qua cả bàn, thấy mọi người đều đã ăn cái của mình, chỉ có Trì Ngữ Mặc là còn chưa ăn.

Mọi người đều đã rõ, chiếc nhẫn kim cương còn lại nằm trong cái của Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, ăn cũng không phải mà không ăn cũng không phải, đúng ra phải là Bạch Như Ngọc và Lôi Đình Lệ ăn trúng nhẫn kim cương, cô có thể trả lại cho Lôi Đình Lệ không?

“Nếu không ăn thì dùng đũa lấy ra đi, sáng mù mắt của bọn họ.” Lê Khang đề nghị.

Trì Ngữ Mặc ngại ngùng dùng đũa đẩy nắm cơm ra, bên trong là một tờ giấy thấm dầu trắng, mở ra là nhẫn kim cương.

“Vốn dĩ cái này là của Lôi ca ca phải không?” Bạch Như Ngọc vui vẻ hỏi.

“À, phải.” Trì Ngữ Mặc ôn nhu trả lời.

Bạch Như Ngọc như đang nâng niu bảo vật, đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay, mặt vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào.

Tâm tư của cô ấy, không phải người ngu là có thể nhận ra.

“Em cảm thấy Bạch tỷ tỷ nên đem chiếc nhẫn đưa cho Trì tỷ tỷ, dù gì Trì tỷ tỷ với Lôi ca ca cũng là một đôi, ở đây cũng chỉ có họ là một đôi.” Em gái Lê Khang lên tiếng.

“Không được, dù gì đây cũng là do chị ăn được, là vật may mắn mà, Trì Ngữ Mặc, lần sau tôi tặng cô cái khác, được không? Chiếc nhẫn kim cương này tôi rất thích.” Bạch Như Ngọc ôn tồn nói.

“Không cần không cần, không sao đâu.” Trì Ngữ Mặc cự tuyệt.

Lôi Đình Lệ cầm chiếc nhẫn trong tay Trì Ngữ Mặc, “Tiểu Vi, lấy đi chơi đi.”

“Thật sao? Lôi ca ca, anh thật tốt, còn tốt hơn cả anh ruột của em nữa.” Tiểu Vi nhảy cẫng lên, chạy đến cầm lấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Lôi Đình Lệ, đưa lên trước ánh đèn nhìn, “Anh, nhẫn này không phải là giả chứ?”

Lê Khang: “...”

Sao anh lại có một người em gái như vậy.

“Sợ giả thì trả cho anh.” Lê Khang nói.

Tiểu Vi lập tức cất chiếc nhẫn vào túi, lè lưỡi lêu lêu Lê Khang, “Nằm mơ.”

Bạch Như Ngọc sắc mặt có chút khó coi, đem nhẫn kim cương cất vào túi.