Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 167



“Cho nên em mềm lòng, muốn quay về vòng tay của anh ta?” Lôi Đình Lệ đề cao âm lượng hỏi ngược lại.

Sáng hôm nay cô không nói mà biệt anh đã cảm thấy có chuyện gì đó không đúng rồi, cái gì mà anh là quyền, cô là sắc, cô không muốn cái gì đó.

Thì ra, mọi chuyện là vì cô muốn trở lại bên người yêu của mình a.

Trong mắt Lôi Đình Lệ hoang vu không có một ngọn cỏ, tâm lạnh giống chìm vào bầu không khí lãnh lẽo, nhìn xem dáng vẻ bối rối, như muốn giải thích nhưng rồi lại thôi của cô.

Loại cảm xúc phức tạp này, trước giờ anh chưa từng trải qua, như có ngàn con kiến đang gặm nhấm cơ thể anh, kìm nén đến bất lực, tìm hoài không thấy lối ra.

“Em...” Trì Ngữ Mặc nói một chữ rồi lại thôi.

Lôi Đình Lệ ôm chặt hai bên mặt cô, ngăn không cho cô nói chuyện.

Anh lạnh lùng nhìn cô, ra vẻ cảnh cáo, “Em xem lời nói trước đây của anh là gió thoảng qua tai phải không, anh mặc kệ trước đây em yêu ai thích ai, bây giờ em là nữ nhân của anh, trừ khi anh nguyện ý buông tay, còn không em chỉ được phép ở bên cạnh anh, nghe thấy chưa?”

“Vậy làm thế nào anh mới chịu buông tay em?” Trì Ngữ Mặc thận trọng hỏi, khẩu khí rất bất đắc dĩ, giống như là muốn khóc.

Cô cứ muốn như vây mà rời khỏi anh sao?

Trước đó còn nói phải khó khăn lắm mới tìm được người như anh, là lời nói suông hay sao? Nói thích anh, cũng là lời nói dối của cô?

Lôi Đình Lệ sắc mặt u tối, hất mặt cô ra, lạnh lùng nói, “Nằm mơ đi.”

Anh nhanh chân đi về phía xe của mình.

Trì Ngữ Mặc đứng tại chỗ, tự biết bản thân gặp phải xui xẻo rồi.

Lôi Đình Lệ lên xe, bấm còi, hạ kính xe, lạnh lùng nhìn về phía cô, “Không lên xe phải không?”

Thật sự là Trì Ngữ Mặc không muốn lên, nhìn ánh mắt nhìn chằm chằm cô của anh, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Thân thể của cô đều run rẩy cả lên.

Lôi Đình Lệ thấy cô không lên xe, liền xuống xe.

Trì Ngữ Mặc đang đứng im, lập tức chạy tới trước xe anh, leo lên ngồi ghế kế bên, thắt dây an toàn.

Mặt của Lôi Đình Lệ lạnh như băng, không nói gì, lên xe.

Tốc độ xe lái rất nhanh, Trì Ngữ Mặc vô thức đưa tay nắm tay tay cầm bên cửa xe.

Lôi Đình Lệ chạy càng lúc càng nhanh.

Điện thoại di động của anh vang lên, anh ấn nút bắt máy, tốc độ không hề chậm lại.

“Nhị ca, anh đi rồi hả?” Đại Bàn hỏi.

“Có việc đi trước.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng trả lời.

“Vậy tiền trên bàn anh thì sao? 5 6 vạn lận.” Bàn Bàn hỏi.

“Mấy người chia nhau đi, vậy đi.” Lôi Đình Lệ quả quyết, cúp điện thoại.

Trì Ngữ Mặc nhìn về phía Lôi Đình Lệ, sắc mặt của anh vẫn rất khó coi, cô không dám nói lời nào, tiếp tục nhìn về phía trước.

Lôi Đình Lệ chạy nhanh đến nỗi cô không thể thấy phía trước có gì, cả người đều không ngồi vững, theo phản xạ nhẹ giọng hỏi, “Cái đó, có thể chậm lại chút không?”

Lôi Đình Lệ nắm chặt tay lái, móng ngón tay đều trắng bệch.

Trì Ngữ Mặc nhìn vào chỗ hiển thị tốc độ, đã lên tới 220km/h, cô chết cũng không có gì đáng tiếc, dù gì cũng chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Nhưng nếu Lôi Đình Lệ chết đi, thì thật đáng tiếc.

Anh chậm rãi giảm tốc độ, Trì Ngữ Mặc thở nhẹ một hơi, 3 phút sau đã về tới nơi họ ở, Lôi Đình Lệ dừng xe ở trước căn hộ của mình.

Trì Ngữ Mặc lén lút nhìn Lôi Đình Lệ, anh không nói gì chỉ trầm mặc lườm cô.

Thân thể của Trì Ngữ Mặc kìm không được run lên một cái, thấp thỏm lo âu cúi đầu.

“Xuống xe.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc không nghĩ sẽ xuống xe, luôn cảm thấy đây là giây phút cuối cùng trước khi bão tố kéo tới, nói không chừng sau khi xuống xe chính là cuồng phong bão táp.

Lôi Đình Lệ thấy cô không xuống xe, anh xuống xe rồi đi tới mở cửa xe cho cô.

Trì Ngữ Mặc hít một hơi thật sâu, không còn cách nào khác.

Cô sợ mất mật, bước xuống xe, đánh giá sắc mặt của Lôi Đình Lệ.

Sắc mặt anh âm trầm kinh khủng.

Cô lập tức cúi đầu, trong đầu ong ong ong, không thể suy nghĩ thêm gì nữa.

Anh đóng cửa lại, đi lên phía trước.

Trì Ngữ Mặc đi theo sau.

Lôi Đình Lệ đứng trước cửa thang máy, cô cũng đứng trước cửa thang máy, cúi rụp đầu, như học sinh làm chuyện sai trái.

Lôi Đình Lệ bước vào thang máy, cô cũng bước vào thang máy, vẫn như cũ, đứng bên cạnh anh, nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ, từ từ tiến lên cao.

Thang máy đã đến, Lôi Đình Lệ bước ra, cô cũng bước ra, theo sau anh.

Lôi Đình Lệ mở cửa, đi vào.

Cô bỗng nhiên dừng ở trước cửa, không hề động đậy, tâm tư hoảng hốt, hoảng loạn.

Lôi Đình Lệ thấy cô không vào, ánh mắt sắc bén lướt qua.

Cô đối diện với ánh mắt của anh, bây giờ muốn chạy cũng không chạy được, cũng không biết chạy đi đâu, hốt hoảng đi vào.

“Đi tắm.” Lôi Đình Lệ trực tiếp ra lệnh.

Trì Ngữ Mặc cúi đầu đi vào phòng tắm, vô ý thức khóa cửa lại, dựa vào cửa ngồi xổm xuống, gục mặt trên đầu gối, bàng hoàng lại bất lực, cần thời gian từ từ điều chỉnh lại cảm xúc và tâm trạng của mình.

Rốt cuộc cô phải làm như thế nào?

Trong đầu loạn hết cả lên.

Cô đang định gửi tin qua Wechat cho Lâm Miễu, Lâm Miễu đã gửi tin cho cô, “Gái, giang hồ cấp cứu.”

“Sao vậy?” Trì Ngữ Mặc gửi tin nhắn trả lời.

“Tớ bị người khác hãm hại, bây giờ đang bị cảnh sát đuổi bắt, cậu cũng biết tớ là cô nhi, vào đồn cảnh sát chỉ có con đường chết.” Lâm Miễu vội vã nói.

“Cuối cùng là chuyện gì, ai hại cậu?” Trì Ngữ Mặc gấp gáp hỏi lại.

Lâm Miễu là bạn thân nhất của cô, cô không muốn Lâm Miễu xảy ra chuyện.

Điện thoại Wechat vang lên, là Lâm Miễu, cô lập tức bắt máy.

“Tớ nói đại khái cho cậu nghe a, chuyện liên quan tới cục trưởng cục giám sát y dược Trương Xuân Hoa, trước đây không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, tớ muốn làm một vụ lớn, nên luôn theo dõi bà ta, phát hiện trên người bà ta có tư liệu có thể tham khảo.” Lâm Miễu nói.

“Cục giám sát y dược? Cậu đúng là không lớn không làm a.” Trì Ngữ Mặc lo lắng cho Lâm Miễu.

“Làm nghề phóng viên này đương nhiên là phải nhạy cảm và có khả năng quan sát, cậu cũng biết ước mơ của tớ là làm một phóng viên ưu tú nổi tiếng mà.” Lâm Miễu nói

“Chuyện đã vậy rồi, tớ có nói gì cậu cũng vậy, rốt cuộc bây giờ mọi chuyện thế nào?” Trì Ngữ Mặc gấp gáp hỏi.

“Tớ luôn theo dõi Trương Xuân Hoa, cuối cùng phát hiện được một tin động trời, thì ra bà ta là nhân tình của phó thị trưởng thành phố A, tớ đã chụp được rất nhiều ảnh với chứng cứ, nhưng lúc định rời đi thì bị bảo vệ của phó thị trưởng phát hiện, bọn chúng tịch thu hết chứng cứ cùng hình chụp của tớ, còn làm tớ hôn mê, nhốt lại, lúc tỉnh dậy đã thấy Trương Xuân Hoa chết bên cạnh tớ, còn có người chứng minh tớ là hung thủ.”

Trong lòng Trì Ngữ Mặc liền cảm thấy nặng nề, “Vậy người hãm hại cậu là phó thị trưởng thành phố A, người giết Trương Xuân Hoa cũng là ông ta.”

Trì Ngữ Mặc chấn kinh.

Cô đã từng vào tù, cô hiểu cảm giác đó, đến tư cách được thăm viếng cũng không có, còn chưa được hỏi cung đã bị phán tội, “Cậu sao lại...Haizzzz.”

Trì Ngữ Mặc chỉ biết thở dài, chuyện cũng đã vậy rồi, có trách Lâm Miễu cũng không được gì.