Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 172



Lâm Miễu thấp giọng, nói nhỏ vào tai của Trì Ngữ Mặc, “Tớ nghi ngờ Trương Xuân Hoa chế tác ma túy.”

Trì Ngữ Mặc kinh ngạc nhìn về phía Lâm Miễu, sóng lưng lạnh lạnh, “Cậu đúng là bày ra chuyện lớn, tại sao không báo cảnh sát rồi cùng cảnh sát điều tra đưa tin.”

Ánh mắt Lâm Miễu nhạt xuống, ngượng ngùng thừa nhận nói: “Tớ quá muốn lập công, định có được chứng cứ rồi tới tìm cảnh sát.”

“Vậy cậu có tìm được chứng cứ chưa?” Trì Ngữ Mặc hỏi ngược lại.

Lâm Miễu không dám nhìn thẳng vào Trì Ngữ Mặc, lắc đầu.

Trì Ngữ Mặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng chuyện đã vậy rồi, có trách cũng không được gì.

“Cậu nói trước đã, sao lại nghi ngờ Trương Xuân Hoa chế tác ma túy?” Trì Ngữ Mặc hỏi chuyện chính.

“Tớ thấy qua bà ta ăn cơm với Nam ca, xin Nam ca cho bà ta tiền. Tớ có chụp được ảnh nhưng đem giấu đi rồi.”

“Nếu cậu đã chụp được ảnh sao không đưa cho cảnh sát, mà anh Nam là ai?” Cái tên này cô chưa từng nghe qua.

“Anh Nam là một tên đầu sỏ buôn bán ma túy, thủ đoạn làm việc vô cùng độc ác, lúc trước tớ có theo một vụ giết người diệt môn, nghi ngờ là do hắn ta làm, tại hiện trường vụ án tớ đã thấy qua ảnh của hắn, rất đẹp trai, nên tớ nhớ rất rõ mặt của hắn, nhưng vì nghĩ là còn có thể moi thêm tin tức nên vẫn chưa đưa đống hình đó cho cảnh sát.”

“Gan của cậu đúng là to bằng trời, đã biết chuyện này đụng tới nhân vật lớn, còn cố làm, cậu còn biết được chuyện gì của Trương Xuân Hoa nữa?” Trì Ngữ Mặc bất đắc dĩ hỏi.

Lâm Miễu đúng là một người to gan nhưng lại không cẩn thận, bây giờ Trì Ngữ Mặc nhắc nhở cô mới thấy sợ.

“Sẽ không phải là anh Nam bày mưu chứ?” Lâm Miễu lo lắng hỏi.

“Hắn đã có thể giết cả nhà người ta mà phải bày mưu hại cậu hả, trực tiếp giết luôn không phải tốt hơn sao.”

“A a a, nói cũng đúng, Trương Xuân Hoa còn nuôi một phi công trẻ, tên phi công này cậu cũng biết đó, Trương Đình Kiệt, ngôi sao mới nổi gần đây, lượng fan đã hơn ngàn vạn.” Lâm Miễu nói.

“Còn phát hiện gì nữa, cậu nói hết đi.” Trì Ngữ Mặc buồn bực nói.

“Trương Xuân Hoa cãi nhau với Trương Đình Kiệt, tớ chụp được ảnh bà ta đánh Trương Đình Kiệt, còn chỉ vào cậu ta mà mắng không thương tiếc, sau đó Trương Đình Kiệt hôn bà ta, hai người lên xe rời đi, tớ bị bỏ lại theo không kịp.”

Trì Ngữ Mặc ghi chép lại, nhìn Lâm Miễu.

Lâm Miễu tiếp tục nói: “Còn có, tớ còn chụp được ảnh bà ta ăn cơm với phó chủ nhiệm viện nghiên cứu chữa bệnh Trần Bộ Trấn, cuối bữa cơm bà ta còn đưa cho Trần Bộ Trấn một cái phong bì, nhìn rất dày, không biết giao dịch cái gì, đây là những gì tớ tra được trong mấy ngày nay.”

Trì Ngữ Mặc ghi chép xong, đính chính lại, “Vậy là, Trương Xuân Hoa này là một người rất phức tạp, cậu hoài nghi bà ta chế tạo ma túy, thủ hạ có thể là Trần Bộ Trấn, rồi bán cho anh Nam, đã vậy còn bao phi công trẻ Trương Đình Kiệt, bà ta còn là nữ nhân của phó thị trưởng, cuối cùng, cậu đi theo thì bị phát hiện là đang chụp lén.”

Trì Ngữ Mặc như đang suy nghĩ gì đó, Lâm Miễu gật đầu, chờ cô nói tiếp.

“Sao cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, trong điện thoại cậu chụp được những ảnh gì?”

“Tớ sợ điện thoại bị cướp nên bình thường chỉ chụp suông thôi, vả lại những tấm ảnh đó đối với tớ rất quan trọng nên sau khi chụp xong tớ đều chỉnh qua rồi rửa ra, không có để trong điện thoại, chỉ còn ảnh chụp của hôm qua thôi.” Lâm Miễu giải thích.

“Cho nên nói, trong điện thoại bây giờ chỉ có ảnh chụp Trương Xuân Hoa với phó thị trưởng?”

“Đúng vậy.”

“Miễu Miễu, lúc cậu chụp ảnh có bị phó thị trưởng phát hiện không?” Trì Ngữ Mặc nghiêm trọng hỏi.

“Không có, đột nhiên phía sau có người làm tớ hôn mê, lúc tỉnh dậy đã thấy Trương Xuân Hoa chết ở bên cạnh, tớ còn nghĩ là bảo vệ của phó thị trưởng, không phải sao.” Lâm Miễu gãi gãi đầu, đầu óc mơ hồ.

“Chúng ta đổi hướng suy nghĩ một chút, nếu phó thị trưởng phát hiện cậu chụp trộm, tại sao không giết cậu diệt khẩu mà lại giết Trương Xuân Hoa, giữ cậu lại không lẽ không sợ cậu làm lộ chuyện này ra, ông ta sẽ bị đình chức điều tra, ảnh hưởng danh tiếng, còn bị mọi người đàm tiếu.” Trì Ngữ Mặc phân tích.

“Cho nên ý của cậu là, người hãm hại tớ không phải là phó thị trưởng.” Lâm Miễu trầm tư suy nghĩ

“Trước đó tớ đã thấy lạ, cùng xuất hiện ở đó nhưng lại giết Trương Xuân Hoa chứ không phải cậu, đối với phí thị trưởng mà nói, giữ cậu lại khác nào rước họa vào thân.”

Lâm Miễu như được khai sáng, “Cậu nói có lý, đúng ra phó thị trưởng phải giết tớ chứ, không thể giết Trương Xuân Hoa được, vậy là ai muốn giết bà ta?”

“Vậy thì phải điều tra từ phía Trương Xuân Hoa, chắc chắn bà ta vẫn còn nhiều chuyện mà cậu chưa biết, nhưng việc này phải nhờ đến cảnh sát, còn nữa, tớ muốn gặp người dân đã chỉ điểm cậu là hung thủ, ông ta là nhân chứng mấu chốt.”

Lâm Miễu lo lắng nắm chặt tay của Trì Ngữ Mặc, “Tiểu Mặc, tớ chỉ còn biết nhờ vào cậu, nếu không tìm ra được hung thủ thật sự, tớ sẽ phải chết oan.”

“Tớ sẽ cố hết sức, cậu còn nhớ ra được gì phải nói với tớ, bây giờ tớ đi với bên cảnh sát một chút.” Trì Ngữ Mặc nặng nề nói.

Lâm Miễu không dám buông tay Trì Ngữ Mặc ra, cô sợ buông ra sẽ phải chết không biết nguyên nhân.

Trì Ngữ Mặc biết Lâm Miễu đang lo lắng, “Tớ nhất định sẽ cố hết sức biện hộ cho cậu.”

“Ừm.” Lâm Miễu như muốn khóc, “Cố lên, lần này được thả ra, sau này làm gì tớ cũng sẽ nói trước với cậu.”

Trì Ngữ Mặc khẽ gật đầu, đi ra ngoài, đám cảnh sát vẫn như cũ chờ tại cửa ra vào.

“Tôi có thể xem qua báo cáo xét nghiệm tử thi của Trương Xuân Hoa và lời khai của nhân chứng không?” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng hỏi.

“Mời đi theo tôi.” Cảnh sát rất khách khí nói.

Trì Ngữ Mặc biết đây là tiếp đãi đặc biệt do lời nói của Lôi Đình Lệ, nếu không sao họ lại đối đãi tốt với một luật sư nhỏ như cô đến vậy.

Trì Ngữ Mặc đi theo nhân viên cảnh sát, đưa cô đến một văn phòng rất dài.

Cục trưởng thân thiện đến bắt tay với Trì Ngữ Mặc, buông ra, vừa cười vừa nói, “Lôi tổng đã nói với tôi, cô cần giúp gì cứ việc lên tiếng.”

“Cám ơn cục trưởng.” Trì Ngữ Mặc khách khí nói, “Tôi muốn xem kết quả xét nghiệm tử thi của Trương Xuân Hoa và lời khai của nhân chứng.”

“Vụ án Trương Xuân Hoa này cho đội của Lý Đội phụ trách, cô chờ một chút.” Cục trưởng bấm số điện thoại nội bộ, “Lý Đội, đến văn phòng của tôi một chút.”

Chỉ chốc lát Lý Đội đã tới, là một chàng trai trẻ tuổi, làn da ngăm đen, cao cao gầy gò, ngũ quan rất tinh xảo, tóc cắt kiểu húi cua, rất có soái khí.

“Chào anh.” Trì Ngữ Mặc khách khí chào hỏi.

“Chào cô.” Lý Đội cũng rất khách khí.

“Cô đây là luật sư biện hộ của Lâm Miễu, cậu nhất định phải giúp đỡ tận tình, nhiệt tình phối hợp, nhất thiết phải tìm ra hung thủ, không oan uổng bất cứ người nào.” Cục trưởng phân phó nói.

Lý Đội cảm thấy kỳ lạ, nhìn Trì Ngữ Mặc, gật đầu, nói, “Đi theo tôi.”