Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 199



Nhưng mà,anh ấy không phải chỉ tới có một mình, bên cạnh còn đi cùng một người con gái mặc một chiếc đầm đỏ ngắn,mái tóc dài bay thướt tha.

Người con gái đó rất xinh đẹp,lối trang điểm theo phong cách cổ điển,đôi mắt to tròn, trong veo như nước mùa thu,làn da trắng sáng căng mịn,hai má căng tròn,động tác giơ tay rất vừa vặn,nhẹ nhàng tình tứ, đối với Lôi Đình Lệ cử chỉ cũng rất thân mật rất đẹp đôi, giống như đang tỏa sáng vậy.

“Đừng nói với mình,anh ta chia tay với cậu vì đã tìm được bạn gái mới nhé.”Lâm Miễu hỏi một cách tức giận.

Việc Lôi Đình có rất nhiều người phụ nữ ở bên cạnh cô sớm đã biết rồi.Cho nên, nhìn thấy anh ấy đi cùng người con gái khác đi ăn cô cũng chẳng thấy gì làm lạ.

Chỉ là trong tâm có chút trống rỗng, cô không thể làm ngơ nổi.

Thật ra,kể cả giữa cô và anh có đăng ký kết hôn rồi đi chăng nữa,Lôi Đình Lệ có thích người con gái khác,cùng người con gái khác đi ăn, cô cũng không được quyền quản lý.

Đằng này, giữa cô và anh ấy chẳng có gì cả.

“Không cần biết nguyên nhân gì, mình và anh ấy cũng đã chia tay rồi, còn nữa, đừng tức giận với anh ấy, lần này cậu được thoát khỏi nhà tù cũng đều là do anh ấy giúp đỡ cả,”Trì Ngữ Mặc ngược lại còn nói những lời lý lẽ với Lâm Miễu.

Lâm Miễu nắm chặt tay Trì Ngữ Mặc,khóe mắt đỏ ửng lên, “Nhưng mình cảm thấy thật bất công cho cậu, lần đầu tiên đều dành cho anh ta rồi.”

Trì Ngữ Mặc trầm tư nhìn Lâm Miễu, “Ngay từ lúc ban đầu mình và anh ấy đến với nhau vì cái gì, cậu cũng biết rồi, vốn dĩ là đồ đem tặng.Bị ném đi cũng chẳng có gì cần phải oan trách cả.Hơn nữa, khoảng cách giữa mình và anh ấy không phải chỉ là một chút ít.nói cho cùng cũng sẽ kết thúc mà thôi.Mình thấy như thế này cũng tốt mà, chưa đi quá sâu nên cũng có thể rút lui nhanh.”

Lâm Miễu khóe mắt càng đỏ rực hơn, cảm thấy thương cho Trì Ngữ Mặc,cũng sầu não vì lúc trước đã khuyến khích, “Tiểu Mặc cậu là một người rất tốt,nhất định sẽ có thể tìm được người đàn ông tốt hơn nữa.”

Trì Ngữ Mặc nhoẻn miệng cười, “Điều đó là chắc chắn rồi, cậu muốn tiếp tục ăn ở đây hay là bọn mình đổi chỗ khác,”

“Sao phải đổi, bọn mình đâu có làm gì sai trái.Mình muốn ở đây ăn một cách tao nhã, phục vụ.” Lâm Miễu gọi.

Trì Ngữ Mặc cúi mắt xuống.

Cô cũng không muốn trốn tránh ngay lúc này,như vậy khác gì bản thân thấy xấu hổ.

Nhân viên phục vụ tới, mỉm cười nói: “Xin hỏi quý cô dùng gì?”

“Hai phần combo Feili bít tết, hai phần bánh ngọt Muslin, hai cốc nước dưa hấy, một phần sa lát hoa quả, cảm ơn.” Lâm Miễu đưa trả lại menu cho nhân viên phục vụ.

Trì Ngữ Mặc liếc nhìn menu một cái, một phần Feili bít tết cũng đã năm tám trăm rồi.

“Bây giờ mình đã học được cách nấu ăn rồi, sau này cậu muốn ăn gì, mình sẽ mua tới chỗ cậu, bọn mình cùng nấu ăn nhé.Mình cảm thấy bữa ăn ngày hôm nay đã tiêu tốn nguyên một tháng tiền cơm của mình rồi.” Trì Ngữ Mặc đóng quyển menu lại.

“Khó lắm mới có được một bữa, đã tới đây rồi, ăn chủ yếu là ăn cái không khí ở đây.Cậu nghe,tiếng âm nhạc du dương,tràn ngập khắp nơi đây là mùi hương nước hoa quí phái.Thỉnh thoảng mới tới đây,cũng nên tiến bộ cùng xã hội thượng lưu chút, hy vọng hôm nào cũng được bẹp dí ở nơi này.” Lâm Miễu híp hờ mí mắt tưởng tượng nói.

Trì Ngữ Mặc cười,nói với Lâm Miễu: “Ở phía sau cậu, phương hướng ba giờ, có một nam thanh niên độc thân, cái đồng hồ Patek Philippe năm mươi mấy vạn trên tay, trên ngón tay không có nhẫn cưới, nói không chừng còn chưa có bạn gái,nếu như cậu đi tới làm quen, nói không chừng sau này có thể sống cuộc sống ở xã hội thượng lưu này rồi.”

“Xùy, mình không cần, mình muốn tự thân kiếm sống.” Lâm Miễu thẳng thắn từ chối thí điểm của Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc nhoẻn miệng cười, cho nên có thể nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Cô và Lâm Miễu mặc dù tính cách không giống nhau, nhưng,quan niệm về đời sống, cách nhìn nhận cuộc sống của họ rất giống nhau.Cho nên,hai người họ mới có thể trở thành bạn tốt của nhau lâu như vậy.

Trợ lý đầu bếp dưới sự chỉ đạo của nhân viên phục vụ đưa bít tết lên.

Trì Ngữ Mặc nhận thức kịp nhanh chóng lấy khăn ăn trên bàn đưa lên, chắn trước mặt mình.

Lâm Miễu nhanh chóng bắt chước theo cách của cô.

Trì Ngữ Mặc nhìn hướng về phía trợ lý đầu bếp,bỗng khựng lại một chút.

Hôm trước khi cô ăn cơm ở công ty Lôi Đình Lệ, có gặp qua người trợ lý đầu bếp này rồi.

Thì ra Lôi Đình Lệ đưa đầu bếp của khách sạn anh ấy tới, chẳng trách sao Lý Hạo nói rất ngon,một phần bít tết ở đây cũng đã cần chi năm tám trăm rồi.

Trợ lý đầu bếp cũng nhận ra Trì Ngữ Mặc, gật đầu nhẹ một cái.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy có chút khó xử, “Mình muốn đi rửa tay một chút.”

Cô đứng lên, đi rửa tay, rửa tay xong, rửa luôn cả mặt.Quay trở lại,nhìn thấy Lôi Đình Lệ đem hộp trang sức nhanh chóng đưa về phía người con gái kia.

Người con gái ngồi đối diện mở ra, vui mừng ngạc nhiên hôn lên mặt Lôi Đình Lệ một cái,đưa tay về phía Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ đeo vòng tay cho cô ấy.

Toàn bộ hình ảnh đó liền một mạch, rất tự nhiên lưu loát, đẹp như một bức họa vậy.Bọn họ giống như một đôi yêu nhau đang trong thời kỳ nồng thắm nhất.

Trì Ngữ Mặc rất bình thản rời tầm nhìn về hướng khác.

Lôi Đình Lệ có thể mua đồ trang sức cho cô, thì cũng có thể mua cho người con khác gái,những gì anh ấy đối tốt với cô ngày hôm nay thì ngày mai cũng có thể đối với người con gái khác được thôi, rất bình thường.

Tình yêu, chính là như thế,người nào thật lòng trước thì người đó thua cuộc rồi.

Trì Ngữ Mặc tự ti nở một nụ cười.

Bởi vì chia tay quá đột ngột, cô vẫn còn chưa kịp đem đồ trang sức trả lại cho anh ấy, hôm nay về nhà nhất định đem trả cho anh ấy vậy.

Cô ngồi đối diện với Lâm Miễu.

Sắc mặt Lâm Miễu không được đẹp cho lắm,lẩm bẩm nói: “Đàn ông không phải là loại tốt đẹp gì.”

Trì Ngữ Mặc cười, cười như chưa bao giờ được cười vậy, giống như chưa từng bị tổn thương chút nào, nhấc ly rượu khai vị đi kèm trong combo lên, “Nào,chạm một cái,chúc mừng mình hồi phục tình trạng độc thân,cậu sẽ không còn phải lo lắng vấn đề về người đàn ông của mình nữa.”

Lâm Miễu nhấc ly rượu trên bàn lên, nguýt Lôi Đình Lệ một cái, đem cốc rượu uống một hơi cạn ly.

Lôi Đình Lệ hơi cau mày một chút,trong ánh mắt chất chứa một điều gì đó, nhưng rất tinh minh.

Ăn cơm xong.

Trì Ngữ Mặc không muốn đối mặt với Lôi Đình Lệ, tránh ngại ngùng nên không đi đường cũ, đi ra từ cửa ra khác, đi vòng tới trước của cầu thang máy, ấn cầu thang đi xuống.

“Sao cậu không đi tới trước lý luận chứ, nụ cười của người con gái đó đầy vẻ đắc thắng.”Lâm Miễu vẫn chưa buông tha.

“Lý luận là vẫn muốn hy vọng được ở bên cạnh nhau, đối phương có khả năng muốn bản thân trở nên tốt hơn, mình đâu có muốn quay lại ở bên anh ấy.”Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nói.

“Đúng, cái loại đàn ông thối nát này, không cần cũng được.”Lâm Miễu ôm lấy cánh tay của Trì Ngữ Mặc nói.

“Những lời này, cậu nói đối với mình là đủ rồi,đừng để Lôi Đình Lệ nghe thấy, cẩn thận anh ấy phong sát cậu đó.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.

“Biết rồi biết rồi, lần sau mình sẽ gọi anh ta là loại đàn ông tồi,anh ta cũng không biết là mình nói anh ta, như thế tốt nhất.”

Ding một tiếng, cửa cầu thang máy mở ra.

Trì Ngữ Mặc và Lâm Miễu bước vào trong, ấn tầng một.

“Đợi chút,chúng tôi cũng xuống lầu.”Người con gái ngọt ngào nói.

Trì Ngữ Mặc thấy đó là người con gái mặc váy đỏ, Lôi Đình Lệ đứng ngay bên cạnh cô gái ấy.

Cô thật sự không muốn ở cùng một không gian với bọn họ, như này thật rất khó xử.

Nhưng người con gái đó vẫn bước tới,mà cầu thang máy lại đâu phải là của riêng cô, cô không thể từ chối được,đành lùi về phía sau, dựa vào tít sâu bên trong.

Lôi Đình Lệ cũng gần giống như không quen biết cô vậy,ánh mắt không chút gợn sóng bước vào, đứng trước mặt cô, lưng quay về phía cô.

Thân hình cao lớn của anh ấy, trong cái không gian nhỏ bé chật hẹp này thật mạnh mẽ, to lớn.

Trì Ngữ Mặc không thể vờ như không thấy anh ấy, ánh mắt đành nhìn xuống đất.

Đột nhiên, đèn trong cầu thang máy chớp chớp một cái,Trì Ngữ Mặc có một dự cảm không tốt, khựng lại, cầu thang máy không chuyển động nữa, trong phút chốc, đèn trở nên tối sầm...