Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 205



“Cô thật đúng là tâm lớn.” Lôi Đình Lệ ý vị sâu xa nói một câu.

“Chuyện không vui tám chín phần mười, thích ứng là tốt.” Trì Ngữ Mặc cười tủm tỉm nói.

Cô là người thuộc tầng lớp thấp nhất, tâm không lớn còn có thể thế nào đây?

Cuộc sống phải tiếp tục đi, bi thương qua một ngày, vui vẻ qua một ngày, cô tình nguyện không tim không phổi vui vẻ sống...

Chỉ chốc lát, đến nhà ga

Trì Ngữ Mặc khách sáo, rất cung kính tạm biệt Lôi Đình Lệ.

Cô mua vé xe lửa chuyến sớm nhất đến thành phố Thanh Đài.

Lúc lên xe lửa, cô đã đặt khách sạn gần Đinh Tử Hộ nhất, thế này tiện cho cô đàm phán công việc.

Nửa tiếng sau, xe lửa đã đến thành phố Thanh Đài, Trì Ngữ Mặc xuống xe, tra cứu tuyến xe buýt, trước tiên ngồi xe buýt đến khách sạn gần đó xuống xe, ở tiệm mì ăn mì sợi xem như bữa trưa, tiếp tục kéo hành lý đến khách sạn.

Điện thoại di động reo lên, cô thấy là Tống Nghị Nam gọi đến.

Cô đã từng đã hứa với Tống Nghị nam, điện thoại của anh cô sẽ nghe.

Cô nghe điện thoại.

“Rất bận sao?” Giọng nói dịu dàng của Tống Nghị Nam từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới.

“Ừm, có chút bận, đầu tiên là xử lý vụ án của Lâm Miễu, tìm được hung thủ giết người thật sự, hiện giờ đang ầm ĩ trên mạng, hung thủ chính là Trương Đình Kiệt.” Trì Ngữ Mặc nói.

“Thì ra là hắn, anh thấy trên tin nóng của các trang mạng lớn thấy được tin tức này, thủ pháp gây án còn rất kì lạ. Thì ra là em tìm ra sự thật, em thật không tầm thường, không làm thám tử, hình như có chút lỗ.” Tống Nghị Nam nói đùa.

“Đúng vậy a, Trương Đình Kiệt vốn là một người rất thông minh, nhưng đi sai đường, cả bàn đều thua, thật vất vả lắm mới xử lý xong vụ án này, công ty của em cải cách, thêm hai Phó tổ trưởng, nhiệm vụ mà em bị xếp bây giờ là ở thành phố Thanh Đài, bây giờ đi công tác ở thành phố Thanh Đài.” Trì Ngữ Mặc tán gẫu nói.

“Nghe có vẻ rất cực.” Tống Nghị Nam đau lòng nói.

“Không cực, nói cho anh nghe một bí mật, nhưng anh không được phép nói cho bất kì ai nghe, em cũng là bởi vì anh không người người trong giới luật sư mới nói cho anh nghe.” Trì Ngữ Mặc hứa hẹn với đối phương trước.

“Anh chắc chắn sẽ không nói cho kì ai biết, giữ mãi bí mật này, nói đi.” Tống Nghị Nam thuận theo ý cô nói.

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, “sư phụ em không phải một trong số tổ trưởng đó, chị ấy sẽ từ chức, sau đó tự mình làm, em sẽ đi theo chị ấy, sư phụ em nói, tiền lương của em sẽ giống với lúc em làm chính thức vậy, ngoại ra, sẽ còn giới thiệu mấy cố vấn pháp luật của các công ty cho em, một cố vấn một năm có năm vạn, sau này em hình như sẽ trở thành người có nhiều tiền.”

“Ha ha.” Tống Nghị Nam cười, hiện giờ anh rất giàu, kêu anh đem tất cả tiền đều cho Trì Ngữ Mặc, mắt anh cũng sẽ không nháy một cái.

Thế nhưng, anh biết Trì Ngữ Mặc độc lập, để anh nuôi cô, cô sẽ không đồng ý.

“Công ty của anh hình như cũng thiếu cố vấn pháp luật, em có muốn kiêm luôn chức này không?” Tống Nghị Nam mời nói.

“Thật hay giả vậy?”

“Thật, ở thành phố A anh có một công ty tự góp vốn, gọi là Trì Ngư, em có thể làm cố vấn pháp luật của bên đó trước, làm tốt, anh sẽ đem các công ty khác đều giao cho em.” Tống Nghị Nam nghiêm túc nói.

“Trì Ngư?” Trì Ngữ Mặc cảm thấy cái tên này rất quen, nhớ lại, trước đó cô dùng cơm với Lôi Đình Lệ, những người kia nói qua, nói gần đây danh tiếng rất nổi, cổ phiếu rất tăng cao, “công ty đó là của anh sao, ông chủ không phải là nữ sao?”

“Đó là CEO của anh, công ty đó là lấy tên của em để đặt, em không có phát hiện ra sao, Trì Ngư, Trì Ngữ.” Tống Nghị Nam nhắc nhở.

Trì Ngữ Mặc giờ mới hiểu được, ngẩn người mấy giây, trong lòng có chút chua xót.

Thời điểm mà công ty thành lập, hiểu lầm giữa cô và Tống Nghị Nam còn chưa hóa giải, anh đã lấy tên cô làm tên công ty...

“Nghị Nam, chờ em từ chức rồi, em nhất định tới thăm anh.” Trì Ngữ Mặc cam kết.

“Công việc em bận thế này, không cần đâu, công ty của sư phụ em vừa mở cần tốn nhiều thời gian hơn, nếu bên anh có người có tranh chấp về pháp luật anh sẽ giới thiệu cho em, còn nữa, hai ngày này anh hồi phục khá tốt, nói không chừng tuần sau là có thể xuất viện, sau khi xuất viện, anh sẽ đến thành phố A, sau này em ở đâu thù anh sẽ ở đó.” Tống Nghị Nam tỏ tình nói.

Trì Ngữ Mặc cụp mắt xuống, lông mi thật dài bao trùm lấy mí mắt phía trên, che khuất đi sự biến động bên trong, nặng nề lên tiếng, “ừm”.

Sau khi cô vào ở khách sạn, không có nghỉ ngơi, trực tiếp đến Đinh Tử Hộ.

Xung quanh Đinh Tử Hộ đều đang xây nhà cao tầng, nó trở nên kì dị trong toàn bộ khu đô thị hiện đại hóa, nhà dựng bằng gạch xanh, nhà nhỏ 2 tầng, trên đỉnh lầu hai trồng rất nhiều thực vật, có thể do chống nước không tốt, trên vách tường đều mọc rêu xanh.

Trì Ngữ Mặc đi tới trước cửa, gõ cửa.

Không có người mở cửa, ngay cửa sổ ló ra một cái đầu bẩn thỉu, tóc tai bù xù, quả thực dọa người.

“Ngươi là ai, tới đây làm gì?” Người nữ lạnh như băng nói.

Trì Ngữ Mặc đoán chừng cô chính là người phụ nữ mà sư phụ nói tới, “chào chị, tôi là Trì Ngữ Mặc của văn phòng luật sư Thịnh Thiên.”

Lại là văn phòng luật sư Thịnh Thiên, chúng tôi không cần, cũng sẽ không dọn đi, cút.” Nữ chủ nhân chán ghét nói, trực tiếp đóng màn cửa lại.

Trì Ngữ Mặc bị từ chối vào nhà, hít sâu một hơi, đứng ngoài cửa sổ nói: “Tôi biết bởi vì chuyện lúc trước, chị rất phản cảm với luật sư, nhưng xin chị tin tưởng tôi, tôi là tới giúp chị.”

Trong phòng không có phản ứng gì.

“Tôi đang suy nghĩ, nếu như các người dọn đi, hẳn là sẽ lấy được số tiền di dời không ít, đến lúc đó, chị cũng có thể cho con trai đi khám bệnh, nhưng chị kiên quyết không đi, chắc chắn có lý do quan trọng hơn, là lý do gì ạ, có thể nói cho tôi nghe không? Có lẽ tôi có thể giúp chị giải quyết đó.” Trì Ngữ Mặc nói với cửa sổ.

Cửa đột nhiên được mở ra.

Người phụ nữ rất gầy, gầy đến cơ hồ trên thân chỉ còn lại xương cốt, nhìn chằm chằm vào Trì Ngữ mặc, “vào đi”.

Trong lòng Trì Ngữ Mặc có chút sợ hãi, liếc mắt nhìn xung quanh, chung quanh không có camera.

Cô đơn thân độc mã đi vào, quá nguy hiểm, mặc dù công ty biết cô tới nơi này, nhưng, cô xảy ra chuyện chỉ cần mấy phút.

Thế nhưng không đi vào, lại cho thấy quá không có thành ý.

Cô lấy hết dũng khí bước vào căn nhà nhỏ của bọn họ, người phụ nữ ở phía sau cô đóng cửa lại.

Một người nam đột nhiên nhảy ra.

Trì Ngữ Mặc giật mình kêu lên, ngã trên mặt đất.

Tóc trên trán của người đó rối như ổ gà, xấu xí, con mắt hơi lé, đi đường cũng khập khiễng, mơ hồ không rõ nói với người phụ nữ “mẹ ơi, mẹ ơi, xinh đẹp, xinh đẹp, lấy làm vợ, lấy làm vợ.”

Trì Ngữ Mặc bị hù dọa, nếu như bọn họ đem nhốt cô lại, trong vòng ba ngày không có người biết, đợi công ty phát hiện cô xảy ra chuyện cũng không kịp.

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, cửa bị khóa, cô làm sao cũng mở không ra.

“Không phải nói tới giúp chúng tôi sao? Bây giờ cô không giúp chúng tôi liền muốn chạy, ta ghét nhất loại người giả tạo dối trá như các người.” Người phụ nữ sắc bén nói, tựa như là oan hồn dưới địa ngục chạy thoát, từng tiếng sắc bén, thấu xương, không rét mà run.