Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 209



Sao anh ta lại gọi cho cô vào giờ này, hơn nữa, không phải anh ta đang đi công tác sao?

Trì Ngữ Mặc bắt máy nghe trong tâm thái bất an.

“Cô không sao chứ?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy khó hiểu, “tôi không sao, sao thế?”

“Không sao thì tốt.” Lôi Đình Lệ nói xong, đã cúp máy.

Trì Ngữ Mặc vẫn không hiểu chuyện gì.

Cô lo lắng bất an ăn bữa sáng, lên xe lửa, 8h40, xe lửa đến thành phố A.

Cô bước ra từ nhà ga, điện thoại di động kêu, là Lý Đội, chẳng lẽ là muốn hỏi cô chuyện liên quan tới Lý Diễm?

Cô bắt máy.

“Cô quen Lý Diễm của văn phòng luật sư Thịnh Thiên luật sư không? Lý Đội hỏi.

Quả nhiên.

“Ừm, có quen, cô ta chung tổ với tôi.”

“Cô và cô ta có quan hệ gì?” Lý Đội tra hỏi.

“Tạm ổn, bình thường thôi, mặc dù chung một văn phòng, nhưng không qua lại nhiều, không mấy nói chuyện với nhau.”

“Cô ta bị mưu sát, chuyện này cô biết không?”

“Biết, sư phụ tôi là người đầu tiên phát hiện ra cô ta, sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi.”

“Sư phụ cô tại sao sau khi phát hiện ra cô ta, người đầu tiên gọi điện thoại là cô?” Lý Đội hồ nghi hỏi.

Trì Ngữ Mặc nghe ra ngữ khí kì quái của Lý Đội, có chút giận, chẳng lẽ anh ta lại biến cô thành nghi phạm?

“Tôi và sư phụ tôi hay qua lại với nhau, trước đó chẳng phải tôi đã giải quyết xong vụ án của Lâm Miễu đó sao? Chị ấy cảm thấy tôi khá là quen thuộc, liền nói cho tôi biết chuyện đó, anh muốn hỏi cái gì, đều hỏi đi, tôi nhất định biết gì nói nấy.” Trì Ngữ Mặc không vui nói.

“Cô có biết Lý Diễm luôn căm hận cô không?” Lý Đội nghe ra sự tức giận của Trì Ngữ Mặc, ngữ khí dịu lại.

“Căm hận? Không tới mức đó đâu, tôi chưa từng trêu chọc cô ta, cũng không có chính diện xung đột qua với cô ta. Nói chuyện cũng ít, anh có thể hỏi những đồng nghiệp khác của tôi sẽ biết.” Trì Ngữ Mặc đi lên chuyến xe buýt đến đường Lôi Nặc.

“Không tới mức đó? Trong cuốn nhật ký của cô ta, trong Weibo, trong Wechat, trong đám bạn bè, toàn bộ đều là bêu xấu cô, bản thân cô không biết sao? Cô ta còn có một bên tường, trên tường có hình của cô, hẳn là lúc trước hai cô chụp lúc công ty đi du lịch, cô ta đều dùng bút tô đen hết các bộ phận trên mặt của cô.” Lý Đội nói.

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Cô ta hận tôi như thế! Tôi còn thực sự không biết, khoảng thời gian trước, cô ta có một đồ đệ, bởi vì tôi chưa là nhân viên chính thức, rời khỏi công ty, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?” Trì Ngữ Mặc suy đoán nói.

“Có lẽ không phải, cô ta bêu xấu cô hơn nửa năm rồi, nói cô sửa mặt, được đại gia bao nuôi, còn nói cô làm qua tiểu tam, đúng, quần áo mỗi ngày cô mặc đều bị bêu xấu, còn chụp lại để trong status, cô hai ngày không thay quần áo, cô ta đều nhớ rõ.” Lý Đội kỹ nói rõ.

Trì Ngữ Mặc nghe xong im lặng, hơn nữa, có một loại cảm giác hết sức kinh khủng, ớn lạnh sống lưng, “các anh hiện tại tìm được hung thủ chưa?”

“Camera trong thang máy quay lại được một người rất kì lạ trong thời gian vụ án xảy ra, bên ngoài nghi ngờ hắn là hung thủ.”

“Kỳ quái ra sao, quay được mặt không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Không có, hắn hóa trang, đeo khẩu trang, mũ, tóc giả, cao 1m74, rất gầy, mặc bộ đồ rất lớn, xách theo thùng dụng cụ, không phân biệt được là nam hay là nữ. Lúc đi, nhìn thấy trên quần áo của hắn hình như có vết máu. Đêm qua từ 3h đến 6h cô ở đâu?” Lý Đội làm theo chuyện công mà hỏi.

Trì Ngữ Mặc có sự xúc động mắt trợn trắng, “anh có lầm hay không, là Lý Diễm căm hận tôi, tôi giết cô ta càng có khả năng, tôi lại không căm hận cô ta, mặt khác, tôi đi công tác ở thành phố Thanh Đài. Đêm qua 3h đến 6h tôi ngủ trong khách sạn.”

“Xin lỗi cô, làm theo thông lệ, cô cảm thấy sư phụ cô có khả năng giết cô ta hay không?” Lý Đội lại hỏi.

“Đương nhiên không có khả năng, sư phụ tôi là tính phật, chưa từng tranh đoạt gì, anh điều tra cho kĩ đi, tôi có việc, cúp trước.” Trì Ngữ Mặc cúp máy, bị người vô duyên vô cớ oan uổng thành hung thủ, thật đúng là không thoải mái.

Cô nhìn đồng hồ, cô chạy từ đây tới đường Lôi Nặc phải hơn một tiếng, về nhà để đặc sản hẳn là không kịp.

Cô gọi điện thoại cho Từ Ích Nguyên, “học trưởng, em là Trì Ngữ Mặc, giữa trưa chúng ta có thể hẹn ở đường Lôi Nặc gặp mặt.”

“Ừm, được, em chọn một địa chỉ anh lái xe qua đó.”

“Vậy thì gặp ở cửa Đông phố ăn vặt Lôi Nặc nha.”

“Được.” Từ Ích Nguyên tính khí tốt nói.

Trì Ngữ Mặc đã cúp máy, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.

Lôi Đình Lệ gọi điện thoại tới chẳng lẽ là biết chuyện của Lý Diễm, cục trưởng báo cáo cho anh ta biết?

Bất tri bất giác, xe đến đường Lôi Nặc, Trì Ngữ Mặc tìm được trà lầu Thiên Ngữ, gửi hành lý, lấy một căn phòng, nhắn tin cho trình Hán Nam, “Tôi đến rồi, phòng 106.”

Trình Hán Nam trả lời tin, “trong vòng mười lăm phút tới.”

Trà lầu Thiên Ngữ là quán trà tự phục vụ, một người năm mươi tám đồng nhân dân tệ, cô gọi trước chút đá bào, trà sữa và một ít món ăn vặt, nghĩ đến, một lát làm sao lấy tóc của bạn Trình Hán Nam đây.

Chỉ chốc lát, Trình Hán Nam cùng bạn ông ta đi đến.

Trì Ngữ Mặc đứng lên, cười hàn huyên nói: “Thật ngại quá, tôi đã ăn trước, có gọi đồ uống, hai vị muốn dùng gì?”

“Cô chuông gọi.”

“Không sao, là chúng tôi tới trễ.” Trình Hán Ncũng hàn huyên nói, ngồi xuống ghế.

Phục vụ tới, Trình Hán Nam gọi trước, sau đó bạn ông ta mới gọi.

Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm mặt của bạn ông ta, càng nhìn, càng cảm thấy rất giống với người trong ảnh.

“Sao cô lại đột nhiên nghĩ đến muốn tìm chúng tôi?” Trình Hán Nam hỏi.

“A, là như vậy, tôi rất nhanh sẽ đi theo sư phụ tôi ra làm một mình, sau này sẽ không làm ở văn phòng luật sư Thịnh Thiên nữa, công ty của mấy ông có cần cố vấn pháp luật hay không?” Trì Ngữ Mặc tìm một cái lý do hỏi.

Trình Hán Nam cười, “thật ra, cô có thể đi theo Lôi tổng, người mà Lôi tổng quen biết đều là tổng giám đốc công ty lớn, bọn họ ít nhiều đều sẽ nể mặt Lôi Đình Lệ, thậm chí là cầu còn không được, cô biết lần này Lôi Đình Lệ dẫn theo đoàn luật sư của cậu ta ra nước ngoài làm gì không?”

“Ơ.” Cô chỉ biết là Lôi Đình Lệ đi công tác, không biết Lôi Đình Lệ đi đâu, càng không biết anh ta dẫn theo người nào.

Trì Ngữ Mặc lắc đầu.

“Trước đó Lôi Đình Lệ thu mua mỹ phẩm Mỹ Nhã, đó là thương hiệu khá lâu đời, bán rất nhiều loại sản phẩm, nhưng giá đều không mắc hơn hai mươi đồng, là thương hiệu rất nổi tiếng, lời không nhiều, mọi người đều đang nói, có thể là lần đầu tư tệ nhất của Lôi tổng.” Trình Hán Nam nói.

Chuyện này, Trì Ngữ Mặc là biết, lúc ấy Lôi Đình Lệ vì cứu cô, đàm phán với người ta, nhượng lại quyền cho Công ty BRM, nếu như lấy được độc quyền, có lẽ sẽ là một mối đầu tư rất lớn khác.

Cô rất áy náy, “anh ta đi ra nước ngoài xử lý chuyện này sao? Công ty BRM này, không phải là một công ty quá sạch sẽ.”

“Chuyện có sự biến hóa kịch tính.” Trình Hán Nam nhếch miệng cười, tôn sùng Lôi Đình Lệ không chút che giấu, “vô cùng vô cùng kịch tính.”

“Kịch tính hóa? Cái gì kịch tính hóa?” Trì Ngữ Mặc bật thốt lên hỏi.