Trước giờ anh luôn khống chế khá tốt cảm xúc của bản thân, nhưng bây giờ, anh có cảm giác khó lòng tiết chế được cảm xúc...
Trì Ngữ Mặc nhìn Lôi Đình Lệ lạnh tanh bước về phòng.
Cô cũng không muốn tiếp tục ăn không ngồi rồi ở nhà lão thái thái nữa, nhưng đã ký hợp đồng rồi nên cần phải có được sự đồng ý của lão thái thái.
Chỉ là, lão thái thái hình như sẽ không đồng ý với điều này.
Cô cũng thấy rất ngại, không muốn lấy không tiền của ai. Đợi khi nào có lương, cô sẽ mua quà cho bà, một món quà có giá trị ngang với 7 vạn, như vậy cô có thể yên lòng rồi.
Trì Ngữ Mặc quay người đi ra khỏi nhà Lôi Đình Lệ, giúp anh đóng cửa lại.
“Xin lỗi nhé, sau này nhất định, nhất định tôi sẽ không đến làm phiền anh nữa.” Trì Ngữ Mặc nói với cánh cửa.
Cô cũng không hiểu sao bản thân sau khi uống say lại đến đây, là do cô vẫn không cam tâm sao?
Hôm qua chắc là vì cô đã nói những lời không nên nói, cho nên Lôi Đình Lệ trông mới tức giận như vậy.
Cô thở một hơi dài, tự nhủ sẽ không bao giờ uống say nữa, có uống cũng tuyệt đối sẽ không đến tìm anh.
Cô bắt taxi đến tòa nhà số 60 của Hoàng Gia Công Viên, “Bác tài, bác đợi một chút.”
Trì Ngữ Mặc gõ cửa nhà Từ Ích Nguyên với hy vọng rằng anh có nhà, nếu không thì cô chẳng còn tiền mà trả cho taxi nữa.
Từ Ích Nguyên mở cửa, anh thấy được dáng vẻ tội nghiệp của Trì Ngữ Mặc.
“Túi xách của em có để quên ở chỗ anh không?” Trì Ngữ Mặc hy vọng.
Từ Ích Nguyên cười thầm, gật đầu, “Anh còn đang nghĩ xem nên trả cho em như thế nào bây giờ?”
“Tuyệt vời.” Trì Ngữ Mặc vui mừng, bước theo anh vào phòng, cô nhìn thấy túi xách của mình trên sofa.
Cô lập tức xách lên toan ra về.
Từ Ích Nguyên nắm lấy cánh tay cô, “Đã đến rồi thì ăn sáng xong hẵng đi.”
“Em vẫn chưa đánh răng, chưa thay quần áo.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Nhà anh có bàn chải một lần dùng, đợi khi nào ăn xong anh sẽ chở về.”
Trì Ngữ Mặc nhớ ra còn chuyện cần hỏi anh, bèn gật gật đầu, “Em đi trả tiền taxi đã.”
Cô xách túi theo, đi trả tiền rồi quay lại.
Từ Ích Nguyên đưa cho cô chiếc bàn chải.
Cô vui vẻ đón lấy, rồi vào nhà tắm đánh răng xong trở ra. Lúc này Từ Ích Nguyên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng trên bàn.
Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, “Cháo thịt với trứng mặn, là anh làm sao?”
“Ừ, cháo này nấu 2 giờ đồng hồ, em thử nếm xem, anh còn làm bánh trứng nữa, em đợi một lát nhé, anh đi làm thêm cái nữa.” Từ Ích Nguyên mỉm cười nói với cô.
Trì Ngữ Mặc thật sự thấy Từ Ích Nguyên là một người đàn ông của gia đình, những người như anh đã tuyệt chủng rồi, ai mà được gả cho anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Cô thử nếm một ngụm cháo, “Đúng là ngon thật đấy, còn ngon hơn em mua ở tiệm nữa, lần trước em có làm cháo gà, còn thua xa với cháo của anh nấu.”
“Thích ăn thì lát nữa mang theo một ít, buổi trưa nguội rồi ăn càng ngon, cháo này thích hợp để làm cơm trưa mùa hè lắm đấy.”
“Em mang đi thì làm sao anh đủ ăn.”
“Anh nấu nhiều lắm.”
Trì Ngữ Mặc đi đến phòng bếp xem anh làm, đúng là có nấu một nồi cháo lớn, “Sao anh nấu nhiều thế?”
“Anh không thích ăn đồ ở căn tin, bình thường thì anh sẽ đem nồi cháo này đến sân viện, ai muốn ăn thì đến múc, cho nên anh hay nấu rất nhiều.” Từ Ích Nguyên giải thích, rồi đập trứng gà vào chảo chống dính.
Trì Ngữ Mặc thật sự thấy Từ Ích Nguyên rất tốt.
Anh giúp cô, cũng không mong báo đáp, tính tình lại điềm đạm như vậy.
Cô cũng giống như anh, cho đi không mong nhận lại thì sẽ không ấm ức, không buồn tủi, ngày nào cũng sống rất thoải mái, vui vẻ.
“Thay vì em đem đi thành quả của anh chi bằng anh dạy cho em phương thức, lần tới em mời anh tới ăn thì còn có thể tự làm cho anh ăn, cơm anh nấu cũng ngon tuyệt cú mèo đấy.” Trì Ngữ Mặc cười nói.
“Được thôi, khi nào em rảnh rỗi cứ gọi cho anh. Đúng rồi, hôm qua em đi siêu thị tiêu hết bao nhiêu, anh vẫn chưa đưa trả em.” Từ Ích Nguyên đổ món bánh kẹp trứng vừa làm xong ra đĩa.
“Không cần đâu anh, anh đã giúp em nhiều vậy rồi.”
“Chuyện nào ra chuyện đó, lần này anh mời, lần sau em mời. Bao nhiêu?” Từ Ích Nguyên hỏi.
“Lần này em mua đồ, anh nấu nướng để mời bạn anh, lần sau anh mua đồ để em nấu, mời bạn của em, cứ như vậy thôi nhé, ha ha.” Trì Ngữ Mặc tươi tỉnh cười đùa rồi quay người lại tiếp tục ăn sáng.
Từ Ích Nguyên cũng mỉm cười, đây có phải là một lời mời cho cuộc hẹn lần sau?
“Đúng rồi, có chuyện này, hôm qua em không nói năng linh tinh gì chứ?” Trì Ngữ Mặc quay sang chuyện chính.
“Em nói Lôi Đình Lệ là một thợ săn, chỉ cần là một con mồi thì sẽ không thoát khỏi tầm ngắm của anh ta, rằng em không thích thợ săn.”
“Hả? Em nói như vậy à?” Trì Ngữ Mặc cảm thấy ngại.
“Em còn nói, nếu cho em một cơ hội nữa, em sẽ không dây dưa với Lôi Đình Lệ.” Từ Ích Nguyên lại nói.
Trì Ngữ Mặc hơi khựng lại, viền mắt cô ửng đỏ.
Người say luôn nói thật, hóa ra là sự thật, cô thật sự nghĩ vậy.
“Lôi Đình Lệ nghe thấy hết sao?” Trì Ngữ Mặc như có tâm sự, nói.
“Hình như là không, nếu anh ta thích em thì em có quay lại với anh ta không?” Từ Ích Nguyên hỏi.
Trì Ngữ Mặc lắc đầu không cần suy nghĩ.
Cô biết sợ rồi, vô cùng sợ.
Lúc sinh ra, cô đã bị bố ruột bỏ rơi.
Khi còn bé lại bị mẹ vứt bỏ.
Khi niên thiếu, thì bị Tống Nghị Nam bỏ rơi.
Lần đầu tiên biết yêu thì lại bị Lôi Đình Lệ bỏ rơi.
Cảm giác đó, cô chưa từng nói ra, vẫn luôn là tự mình chịu đựng. Thực ra, thứ cảm xúc ấy vô cùng khó chịu, tự ti, mất phương hướng, cũng cảm thấy cô đơn và bất lực.
Nếu như kết cục đã được định sẵn như vậy, thì cô sẽ không nương tựa vào ai nữa.
Từ Ích Nguyên nở một nụ cười hài lòng, anh đã biết kết quả là vậy, “Em là một cô gái rất lý trí đấy, thực ra tự em cũng hiểu em và Lôi Đình Lệ không có cơ hội đâu, nhưng dù em có quyết định như thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em. Ăn đi, ăn xong để anh đưa em về.”
“Ừm, cảm ơn anh.” Trì Ngữ Mặc cười nói.
Ăn xong, Từ Ích Nguyên chở cô về.
Cô tắm rửa, gội đầu, thay rửa quần áo sạch sẽ rồi bước ra.
Vương Tuệ Phần đứng trước cửa chờ cô, bà lo lắng hỏi, “Dạo này sao mẹ toàn thấy con về vào sáng sớm vậy?”
“Hôm qua con ăn cơm với đám bạn, nên ngủ ở nhà bạn luôn. Mẹ, con có mang cho mọi người đặc sản của thành phố Thanh Đài đây.” Trì Ngữ Mặc cười hì hì.
“Không phải là con có bạn trai rồi chứ?” Vương Tuệ Phần hỏi.
Trì Ngữ Mặc ôm lấy vai bà, “Đợi khi con kiếm được người bạn trai hợp ý, nhất định con sẽ đem đến cho mẹ xem mắt.”
“Này, Tiểu Mặc, con quá xinh đẹp, quá nhiều cạm bẫy chờ con, con phải biết yêu lấy thân mình, nếu không sẽ tự hủy đi chính mình đấy.” Vương Tuệ Phần dặn dò.
“Con biết, biết mà. Mẹ cứ yên tâm đi, con sắp trở thành người đàn bà thép rồi, sẽ đứng trên đỉnh của giới luật sư, được chứ.”
“Cũng đừng cố quá, sức khỏe phải xếp hàng đầu.”
“Vâng vâng.”
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Trì Ngữ Mặc ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, cô vô cùng kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây?”