Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 226



Trước kia cô đã nói rõ với anh rồi, chẳng lẽ là vì chuyện của Lâm Miễu?

Cô bắt máy, “Alo.”

“Bây giờ đang ở đâu?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.

“Ơ...” Cô không muốn cho anh biết chuyện cô ở bệnh viện, tránh phải ảnh hưởng nhiều người, “Đang đi công tác.”

“Cô thích nói dối như vậy sao?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói rằng, lành lạnh, dường như còn mang theo sự tức giận.

Trì Ngữ Mặc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Bây giờ gửi định vị cho tôi.” Lôi Đình Lệ nói với giọng điệu mệnh lệnh, nói xong, liền cúp máy, rất cường thế.

Cô không thể nào gửi định vị cho anh, chỉ cần anh đến, liền biết chuyện cô có thai.

Cô không những không gửi định vị cho anh, còn nhanh chóng tắt nguồn đi.

“Sao vậy? Ai gọi đến vậy?” Lâm Miễu lấy nước về, tò mò mà hỏi rằng.

“Lôi Đình Lệ.” Trì Ngữ Mặc bất lực, bụng lại đau âm ỷ, từng hồi từng hồi, cô hít sâu, nằm xuống.

“Anh ta gọi cho cậu làm gì, bây giờ cậu còn làm việc ở nhà bà nội anh ta không? Đi đâu cũng gặp mặt, nghĩ tới thì bực mình, hay là, cậu từ chức đi. Dù sao cũng không thiếu số tiền làm bảo mẫu đó.” Lâm Miễu nói rằng, tách chiếc ghế ra thành một cái ghế nằm.

“Trước kia đã kí hợp đồng với bà nội anh ta, nói là trong vòng một năm cho dù có tiền trả vẫn không được từ chức, tớ đã nói với Lôi Đình Lệ rồi, tớ nhất định phải đến nhà bà nội anh ta, nhưng anh ta có thể lựa chọn không đi.” Trì Ngữ Mặc bất lực nói rằng.

“Thật bực bội mà, hay là, cậu nói với bà nội của Lôi Đình Lệ nữa đi.”

“Ừm.” Trì Ngữ Mặc gật đầu, xoay người, hướng về phía Lâm Miễu, trầm mặc không nói chuyện.

“Một lát chúng ta lên mạng chơi ăn gà, chơi không?” Lâm Miễu vui vẻ mà nói rằng.

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Cậu chơi đi, tớ nghỉ ngơi một tí.”

“Ừm, có chuyện thì kêu tớ.” Lâm Miễu lật người lại, bắt đầu chơi trò chơi.

Trì Ngữ Mặc cũng xoay người lại, nhắm mắt lại, muốn ngủ, nhưng ngủ không được, trong đầu đang có rất nhiều thứ đang chuyển động.

Tình thân, tình bạn, tình yêu.

Lôi Đình Lệ, Tống Nghị Nam, mẹ, ba, Tần Dĩ Thuần, Phùng Như Ngọc, Trương Hồng.

Điện thoại của Lâm Miễu vang lên, cô thấy là số lạ, trực tiếp cúp máy, nếu không sẽ ảnh hưởng cô chơi.

Số lạ đó lại gọi đến, Lâm Miễu bực mình mà bắt máy, “Alo, chuyện gì?”

“Trì Ngữ Mặc đang ở đâu?” Lôi Đình Lệ hỏi trực tiếp, giọng rất trầm, kìm nén lại sự phẫn nộ của anh, tiếng thở dốc từ điện thoại vang ra.

Lâm Miễu giật nảy mình, không khẳng định mà hỏi: “Lôi Đình Lệ?”

“Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?” Lôi Đình Lệ đã cực kì mất kiên nhẫn.

Lần này Lâm Miễu sợ hãi rồi, không dám trực tiếp cúp máy anh, kéo tấm chăn của Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc ngoảnh đầu lại nhìn cô.

“Lôi Đình Lệ.” Lâm Miễu dùng khẩu hình miệng nói với cô.

Vừa nãy Trì Ngữ Mặc đã nghe thấy cô hỏi rồi, không ngờ thật sự là Lôi Đình Lệ, lắc đầu.

Lâm Miễu không biết phải làm sao, “Tôi không biết.”

“Lâm Miễu. Tôi hi vọng cô hiểu rằng, chỉ cần một cuốc điện thoại của tôi thôi, cô liền bị phong sát, nghĩ kĩ hẳn trả lời tôi, cô ấy đang ở đâu?” Lôi Đình Lệ nghiêm nghị mà nói rằng, không còn kìm nén lại nữa, đùng đùng nổi lên.

Lâm Miễu sợ hãi, nhưng cũng không muốn bán đứng Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc bất lực, lấy điện thoại của Lâm Miễu qua, “Anh làm gì vậy, có chuyện gì nhất định phải kiếm được tôi?”

Bên Lôi Đình Lệ trầm mặc.

“Nếu như không có chuyện gì, tôi cúp máy đây, Lâm Miễu nhát gan, anh đừng dọa cô ấy.” Trì Ngữ Mặc vội vàng cúp máy.

“Cô thử cúp máy nữa đi!” Lôi Đình Lệ nâng cao giọng lên.

“Vậy anh muốn làm gì, anh không nói sao tôi biết được?” Trì Ngữ Mặc cạn lời mà nói rằng.

“Tại sao phải tắt nguồn, định vị tôi bảo cô gửi đâu? Cái gì cũng không làm cô hỏi tôi muốn làm gì!” Lôi Đình Lệ cắn răng nghiến lợi mà nói rằng.

“Tại sao anh cần định vị của tôi?” Trì Ngữ Mặc thốt lên.

Lôi Đình Lệ lại trầm mặc lần nữa.

Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của anh qua điện thoại.

Cô cũng không muốn chọc Lôi Đình Lệ nổi giận.

Bây giờ anh đã có bạn gái, cô vẫn là bảo mẫu nhà anh, chỉ muốn chung sống hòa bình, một năm kết thúc bèn cả đời không qua lại với nhau.

“Tại sao cô không chịu gửi định vị của cô cho tôi?” Lôi Đình Lệ hỏi lại lần nữa.

“Tôi cảm thấy lúc trưa đã nói rõ ràng rồi, tôi hi vọng Lôi tổng chỉ coi tôi là một bảo mẫu trong nhà bà nội anh, thường ngày có thể không gặp thì đừng gặp, có thể không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc, cho nên, tôi không muốn gửi định vị cho anh.” Trì Ngữ Mặc giải thích rằng.

“Ở đâu? Đây là lần cuối cùng tôi hỏi cô, nếu không nói nữa, thì đừng trách tôi.” Lôi Đình Lệ cảnh cáo rằng.

Trì Ngữ Mặc thật sự cảm thấy Lôi Đình Lệ như vậy rất đáng ghét, lúc nào cũng áp bức, lúc nào cũng uy hiếp, lúc nào cũng bộc lộ ra quyền thế và địa vị của anh.

“Ở nhà Lâm Miễu, ngày mai tôi còn phải đi công tác, cho nên không có tới nhà bà nội.” Trì Ngữ Mặc vẫn chọn cách nói dối, cô sẽ không nói cho anh biết, cô đang ở đâu.

Lôi Đình Lệ cúp máy.

Trì Ngữ Mặc đem điện thoại trả lại cho Lâm Miễu.

“Sao anh ta phải tìm cậu vậy?” Lâm Miễu khó hiểu mà hỏi rằng.

“Không biết, Lâm Miễu, ngày mai tớ muốn xuất viện, tớ suy đi nghĩ lại, ở trong bệnh viện nguy hiểm quá. Vả lại, ở đây còn là địa bàn của anh ta.” Sau khi Trì Ngữ Mặc suy nghĩ bèn nói rằng.

“Nhưng sức khỏe cậu không tốt, ngày mai xuất viện, cậu không phải thật sự đi công tác chứ, cậu như vậy quá nguy hiểm.” Lâm Miễu không đồng ý.

“Đứa bé này vốn không thể ra đời, nếu như sảy thai, cũng tốt thôi, vả lại, bây giờ y học phát triển như vậy, tớ sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Như vậy đi, dù sao thì bác sĩ cũng không truyền dịch cho cậu, cậu ở bệnh viện cũng chỉ nằm thôi, ngày mai tớ làm thủ tục xuất viện cho cậu, cậu tạm thời ở nhà tớ trước, tớ lại có thể chăm sóc cậu, được không?” Lâm Miễu hỏi rằng.

“Ừm, vậy thì quá tốt rồi.” Ít nhất, cho dù Lôi Đình Lệ tìm đến nhà Lâm Miễu, cô không nói, anh sẽ không biết cô có thai.

Trì Ngữ Mặc nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy có người đang kéo mền của cô, liền mở mắt ra.

Lôi Đình Lệ đang đứng ở đầu giường cô, sắc mặt xám xịt, ánh mắt nghiêm nghị, khí áp thấp đến 0 độ, có cảm giác như bão táp mưa sa.

Cô có lờ mờ, chẳng lẽ là nằm mơ, nhắm mắt lại lần nữa, nhanh chóng đi mơ một giấc mơ khác, giấc mơ này khủng khiếp quá.

“Trì Ngữ Mặc. Cô thử giả vờ ngủ nữa đi!” Lôi Đình Lệ nghiêm nghị mà nói rằng.

Cô nghe thấy có một giọng nói vang bên tai cô, đầu óc dần dần tỉnh táo lại.

Cô hốt hoảng mà mở to mắt ra, nhìn sang Lôi Đình Lệ.

Đôi mắt anh càng thâm trầm hơn, phóng ra tia u ám, như dã thú trong bóng đêm vậy, bộ dạng như muốn nuốt chửng cô...

“Anh, sao lại đến đây?” Trì Ngữ Mặc hỏi rằng, nhìn sang Lâm Miễu.

Chỉ có Lâm Miễu biết cô ở đây.

Lâm Miễu vô tội mà nhún nhún vai, không phải cô nói đâu, lúc cô nhìn thấy Lôi Đình Lệ cũng giật nảy mình, điện thoại rơi luôn xuống đất.

“Gạt tôi vui lắm sao?” Lôi Đình Lệ nghiêm nghị nói rằng.