Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 240



Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, lúc này sao có thể có người tới thăm cô, không lẽ là Chu Chí Long.

Cảnh sát mở cửa, Trì Ngữ Mặc đi ra ngoài.

“Đi tới phòng thay đồ thay đồ trước đi, rồi đi theo tôi.” Cảnh sát nói.

Trì Ngữ Mặc không hiểu chuyện gì, bọn họ muốn dẫn cô đi đâu, muốn giết người diệt khẩu à?

Cho dù là giết người diệt khẩu, cô cũng không thể phản kháng được.

Trì Ngữ Mặc thay đồ xong, đi theo sau cảnh sát.

Mười phút sau, cô gặp một ông lão tóc trắng phơ.

Ông lão mỉm cười với cô, “Trì Ngữ Mặc phải không?”

Trì Ngữ Mặc không biết ông là ai, trong lòng khẩn trương lại bối rối, gật đầu, “Xin hỏi ngài là?”

“Đi theo tôi.” Ông lão nói, ở phía trước dẫn đường.

Trì Ngữ Mặc không hiểu, đi theo ông lão ra khỏi đồn cảnh sát, đi khoảng 100m, ra tới đường lớn.

“Tôi muốn gọi điện thoại, được không?” Trì Ngữ Mặc cảnh giác nói.

“Xin cứ tự nhiên.” Ông lão rất thoải mái nói.

Trì Ngữ Mặc gọi điện thoại ra ngoài.

“Trì Ngữ Mặc, nghe nói cô đã đến thành phố Thanh Đài gây sự, chuyện này vốn dĩ không liên quan tới cô, cô xen chân vào tìm rắc rối làm gì.” Chu Chí Long đe dọa nói.

“Lúc đầu tôi cũng không định làm như vậy, nếu ông không thả Trương Hồng và Trương Vân Huệ bọn họ ra, tôi cam đoan vợ của ông sẽ biết hết toàn bộ mọi chuyện.” Trì Ngữ Mặc cảnh cáo nói.

“Tôi nói người đẹp a, cô muốn đấu với tôi, vẫn còn non lắm, tôi không làm vậy với Trương Hồng, sao vợ tôi có thể tin tôi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với cô ta trước được.” Chu Chí Long nói một cách đầy ma quái.

Trì Ngữ Mặc nhíu mày, “Ông đây là có ý gì?”

“Con người của tôi a, không thích bị người khác uy hiếp, nên sớm đã nói với vợ của tôi rồi, giờ cô có nói gì cũng vô dụng thôi, vả lại, Trương Hồng và Trương Vân Huệ đả thương người khác, người bị họ đả thương còn đang nằm trong bệnh viện mà? Nên bọn họ bị bắt tôi cũng không có quyền thả họ ra, vậy đi, giờ tôi đang bận, không có gì thì tốt nhất đừng gọi cho tôi nữa.”

“Ông một chút ân tình trong quá khứ cũng không nhớ hay sao? Trương Hồng đã vì anh...”

Trì Ngữ Mặc chưa nói xong, Chu Chí Long đã cúp điện thoại, dùng hành động để trả lời cô, một chút ân tình trong quá khứ anh cũng không nhớ đến.

Trì Ngữ Mặc có chút cảm giác nặng nề, cảm xúc bi quan bủa vây, nhưng bây giờ không phải lúc bi quan, phải nhanh chóng tìm ra biện pháp xử lý.

Cô giữ vững tinh thần, mỉm cười hỏi lão nhân: “Ông ơi, ông biết người mà Trương Hồng đả thương không? Giờ người đó đang nằm bệnh viện nào vậy?”

Ông lão gật đầu nhẹ, “Cô yên tâm đi, đã có người đi đàm phán, không quá hai tiếng họ sẽ được thả ra. Bây giờ cô chỉ cần đi theo tôi là được.”

Trì Ngữ Mặc nhớ lại, cô có gọi điện cầu cứu lão thái thái, chắc là lão thái thái phái người tới cứu cô, nhanh như vậy a.

“Ông là do Từ Hồng phái tới a?” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Tôi không biết Từ Hồng mà cô nói là ai, tôi là do Từ tham mưu phái tới, sau khi tôi nói chuyện với cục trưởng, ông ta cũng nể mặt tôi, nên tôi liền dẫn cô ra đây.”

“Vậy bây giờ ông muốn dẫn tôi đi đâu.” Trì Ngữ Mặc không hiểu hỏi lại.

“Trang viên, đây cũng là do Từ tham mưu sắp xếp, cụ thể như thế nào cô đến đó sẽ rõ.” Ông lão nói.

Đôi mắt Trì Ngữ Mặc rũ xuống, trên thực tế, coi như cô là luật sư, đối với hạng người âm mưu thâm hiểm như Chu Chí Long cũng không làm được gì.

Cô đoán là Chu Chí Long cố tình tìm người tới khích Trương Hồng, khiến cô nổi giận đánh người, cô ấy vừa đánh người liền bị bắt đi, bây giờ đã có người đi thương lượng với nạn nhân, cô có đi nữa cũng không được gì.

“Tôi có thể ở gần đây đợi đương sự của tôi được thả ra không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.

“Tôi cần xin chỉ thị.” Ông lão nhân nói, đi qua một bên, bấm điện thoại ra ngoài.

Chỉ chốc lát ông lão đi tới, “Cách đây một trăm mét có khách sạn, cô có thể đi tới đó nghỉ ngơi, bây giờ tôi dẫn cô qua đó.”

Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Làm phiền rồi.”

Cô đi theo sau ông lão, tới khách sạn.

Ông lão để lại phương thức liên lạc cho cô rồi rời đi.

Trì Ngữ Mặc nằm ở trên giường chờ đợi, lo lắng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã qua hai tiếng nhưng điện thoại của cô vẫn không có động tĩnh gì, cô ngồi dậy.

Không được, Trương Hồng và sư phụ đang phải chịu khổ trong đồn cảnh sát, cô nằm đây nghỉ ngơi như vậy không thích hợp chút nào.

Cô phải đi đến đồn cảnh sát hỏi thăm một chút.

Mở cửa, Lôi Đình Lệ đứng ở ngoài cửa, cô sửng sốt một chút, lập tức cũng hiểu ra, Từ tham mưu là người do Lôi Đình Lệ phái tới.

“Là bà nội nói anh biết sao?” Trì Ngữ Mặc ôn tồn hỏi.

Lôi Đình Lệ đi vào phòng một cách rất tự nhiên, nói: “Tình hình anh cũng đã hiểu sơ rồi, Chu Chí Long cấu kết trực tiếp với cục trưởng, với danh nghĩa của anh cũng đè nén xuống được rồi, nhưng chi tiết mọi chuyện như thế nào anh không rõ lắm, Trương Hồng, sư phụ em, con của Trương Hồng cũng đã được thả ra rồi.”

“Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu?” Trì Ngữ Mặc không hiểu hỏi.

Lôi Đình Lệ hơi nhíu mày, trên khuôn mặt vốn đã lạnh như băng lại thêm nghiêm túc, vừa giận vừa uy nghiêm, “Em có biết bây giờ em đang có thai không? Bác sĩ đã dặn như thế nào?”

Trì Ngữ Mặc thấy anh nổi giận, có chút khựng lại.

Bất luận như thế nào, nghe lời nói của anh đều cảm nhận được là anh đang quan tâm cô.

“Tôi luôn không yên tâm vụ án này, sư phụ tôi cũng là bị tôi liên lụy, tôi gọi cho sư phụ lại không được, thấy khác thường đương nhiên tôi phải qua đây xem có chuyện gì rồi.” Trì Ngữ Mặc ôn tồn giải thích.

Anh nhìn khuôn mặt biết lỗi của cô, trong lòng cũng mềm nhũn ra, bao nhiêu câu quở trách cũng nuốt ngược vào bụng.

“Anh đã chào hỏi một tiếng, yêu cầu của Trương Hồng đã được chấp thuận, với lại, tiền sẽ được chuyển tới cho cô ấy trong vòng 3 ngày làm việc, còn về Chu Chí Long, em muốn làm gì?”

Lời của anh có nghĩa, chỉ cần cô lên tiếng anh sẽ xử lý giúp cô.

Cô luôn miệng nói phải dựa vào thực lực và năng lực của mình, nhưng khi thật sự cần thiết cô đều không đủ thực lực và năng lực, đều phải nhờ đến anh.

Quả thật cô không muốn nhận sự giúp sức của anh, nhưng cảm giác bị cái ác chèn ép thật sự rất khó chịu. Cô do dự.

“Tại sao không nói gì?” Lôi Đình Lệ hỏi.

Trì Ngữ Mặc nhếch miệng, nhìn anh một cái, lại rũ mắt xuống.

Lôi Đình Lệ cụp mắt xuống, “Chuyện này cũng là do anh mà ra, anh sẽ giải quyết chuyện này, em không cần nợ ân huệ của anh.”

Anh nói như vậy, ngược lại càng làm cô có cảm giác đang thiếu ân huệ của anh.

Nhưng, không có anh giúp sức, loại tiểu nhân như Chu Chí Long nhất định sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật.

“Cái này, có chuyện này, tôi chưa nói với anh.” Trì Ngữ Mặc cẩn thận từng li từng tí nói.

“Ừm.” Lôi Đình Lệ lên tiếng.

“Lần trước tôi nằm viện, vốn là hẹn Chu Chí Long ở quán nước Thiên Ngữ ở đường Lôi Nặc nói chuyện, nhưng khi tôi tới đó thì có 3 người từ đâu xông ra đánh tôi, làm tôi xém chút sảy thai, chuyện tôi tới quán nước đó chỉ có Chu Chí Long biết, tôi nghĩ là do anh ta làm.” Trì Ngữ Mặc tố cáo.

Trong mắt Lôi Đình Lệ lóe lên luồng sát khí, “Chuyện này sao bây giờ em mới nói?”

“Lúc đó tôi với anh đang cãi nhau mà.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nói.