Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 244



“Sư phụ, cám ơn chị nói nhiều với em như vậy.” Trì Ngữ Mặc ôn nhu nói.

Trương Vân Huệ mỉm cười, “sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, một lát chị về thành phố A trước, còn có rất nhiều việc phải đi làm, tuần sau là em lãnh tiền lương rồi, cầm được tiền lương thì từ chức tới giúp chị nha.”

“Dạ.” Trì Ngữ Mặc biết Trương Vân Huệ nói nhiều với cô như vậy, là xem cô như người một nhà, nếu không sẽ không nói bí mật cho cô biết, mặc dù thế giới quan có chút không giống, nhưng tình cảm là chân thành tha thiết, Trương Vân Huệ cũng là hi vọng cô tốt.

Hai tiếng sau

Trương Vân Huệ đã rời đi, Lâm Miễu đến tìm Trì Ngữ Mặc.

“Đăng đăng đăng đăng.” Lâm Miễu nhìn thấy Trì Ngữ Mặc rất vui vẻ, Lôi Đình Lệ thế mà lại thả cậu ra tản bộ.”

“Tớ với lôi đình lệ đã nói rất rõ ràng rồi, tớ nghĩ, anh ta cũng nên từ bỏ triệt để, Lâm Miễu, tớ muốn nói cho cậu nghe, một quyết định của tớ.” Trì Ngữ Mặc muốn cùng chia sẻ với bạn thân.

“Ừ, quyết định gì thế?” Lâm Miễu ăn một trái cà chua nhỏ của khách sạn tặng.

“Tớ muốn bắt đầu lại từ đầu với Tống Nghị Nam, làm bạn gái của anh ấy.” Trì Ngữ Mặc nói.

Lâm Miễu nhìn chằm chằm Trì Ngữ Mặc, trong mắt lóe lên không hiểu, “Tống Nghị nam là? Thanh mai trúc mã mà cậu nhắc qua với tớ sao?”

“Tớ và anh ta vốn thích nhau, về sau, xảy ra một loạt hiểu lầm, tớ và anh ta mới chia tay, trước đó lúc ở Tần Châu, anh ta vì tớ bị thương, xém chút là chết, tớ nghĩ, trên thế giới này không có người nào yêu tớ hơn anh ấy nữa.” Trì Ngữ Mặc mắt đỏ ngầu nói.

“Vậy cậu yêu anh ấy sao?” Rừng miểu nhíu mày hỏi.

“Trước kia yêu qua, muốn cho mình một cơ hội, có lẽ, thứ tớ muốn, cũng chỉ có anh ấy có thể cho tớ.”

“Vậy còn Lôi Đình Lệ, trong bụng cậu có con của anh ta.” Lâm Miễu nhìn bụng Trì Ngữ Mặc, Tống Nghị Nam sẽ không ngại sao? Làm ba con người khác đó?”

Trì Ngữ Mặc đặt tay lên bụng, “tớ và Lôi Đình Lệ là không thể nào, người như anh ta khiến cho người ta khó mà nhìn thấu, giống như thiên thần cao cao tại thượng vậy, tớ và anh ta khác nhau một trời một vực, về phần đứa con trong bụng này, tớ sẽ nói cho Nghị Nam biết, hơn nữa, tớ cũng không tính sinh nó ra.

“Có chút đáng tiếc.” Lâm Miễu như có điều suy nghĩ nói.

Không biết vì cái gì, cô cảm thấy Lôi Đình Lệ là thích Trì Ngữ Mặc, nếu không, cũng sẽ không vì câu nói của cô, Lôi Đình Lệ lập tức chạy tới bệnh viện, còn chuyển Trì Ngữ Mặc đến phòng bệnh VIP.

“Không đáng tiếc, nó bây giờ còn chưa thành hình, chỉ là một phôi thai mà thôi.

Nếu như sinh ra, Lôi Đình Lệ nhất định sẽ tới đoạt lấy, đối với tớ và Tống Nghị nam mà nói, là phiền phức.

Nếu bị cướp đi, Lôi Đình Lệ chắc chắn cũng sẽ có vợ, anh ta và vợ anh ta sẽ có con, bọn họ có thể đối xử tốt với con tớ không, tớ nghĩ, hẳn là sẽ không tốt, nếu như không tốt, tớ nhất định sẽ lo lắng, sẽ ăn ngủ không yên, dù sao cũng là con của tớ.

Nếu như không có cướp đi, tớ và Tống Nghị Nam cũng sẽ có con, cha mẹ Tống Nghị Nam rất chanh chua, nhất định sẽ không đối xử tốt với nó, có lúc nếu tớ không thể lo hết, sẽ gây tổn thương rất lớn tới tâm lí của nó.

Nếu như sinh nó ra chính là đau khổ, như vậy thà là trước khi không có kết quả, kết thúc trước.” Trì Ngữ Mặc lý trí nói.

“Nói cũng đúng, làm sớm, thế này cũng là có trách nhiệm với đứa bé, nhưng mà, dù sao cậu muốn bỏ nó, cũng sẽ cần nói với Tống Nghị Nam, tránh làm cho anh ta thấy không thoải mái, sau này cũng sẽ là cục u.” Lâm Miễu đề nghị.

“Tớ không muốn lừa anh ấy.”

“Đây không phải lừa gạt, cậu nghĩ nha, nếu như anh ta biết, trong lòng thoải mái không, cậu là vì muốn lòng anh ta dễ chịu một chút mới không nói, dù sao đứa bé này cũng bỏ, đúng không?” Lâm Miễu khuyên nhủ.

Trì Ngữ Mặc ngẫm lại cũng đúng, nhưng luôn cảm thấy nói dối lại không tốt lắm, “tớ suy nghĩ thêm chút, sắp đến giờ ăn cơm rồi, tớ mời cậu đi ăn cơm.”

“Ừm ừm, đúng rồi, hiện giờ Tống Nghị Nam đang ở đâu?” Lâm Miễu hỏi.

“Anh ấy ở Tần Châu, còn đang nằm trong bệnh viện.”

Lâm Miễu nở nụ cười, “đi, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi tìm anh ta, cho anh ta một bất ngờ, tớ cũng xem thử anh ta mặt mũi ra sao? Tần Châu là quê hương của cậu, tớ đến đó chơi chút.”

“Cũng tốt, nhưng phải cực cho cậu buổi chiều lại phải bắt kịp xe lửa.”

“Không cực, vì Tiểu Mặc phục vụ, cậu và Tống Nghị Nam người có tình sẽ đến với nhau, tớ cũng vui cho 2 người.” Lâm Miễu nói.

“Ừm.” Sau khi cô ra quyết định này, người cũng vui ra, sau này, sẽ bắt đầu đi con đường bình thường, cuộc sống bình thường, của Trì Ngữ Mặc.

*

Bọn họ ăn cơm xong liền đến trạm xe lửa, từ thành phố Thanh Đài đến Tần Châu hơn ba tiếng ngồi xe lửa.

Trên xe, Lâm Miễu quấn lấy Trì Ngữ Mặc, bắt Trì Ngữ Mặc nói cho cô biết câu chuyện của cô với Tống Nghị Nam.

Trì Ngữ Mặc đem quá khứ của cô đều hết nói cho Lâm Miễu nghe.

“Nghe ra, là người đàn ông ôn nhu như ngọc, hai người vô tư, rễ tình sâu, đẹp trai không?” Lâm Miễu tò mò hỏi.

Trì Ngữ Mặc có chút xấu hổ, “cao cao gầy gầy, da rất trắng, là người rất tĩnh, về phần có đẹp trai hay không...”

Trì Ngữ Mặc dừng lại, nhớ lại diện mạo của Tống Nghị Nam, “ngũ quan nhìn rất đẹp, tổ hợp lại với nhau, trăng sáng thanh phong, có loại cảm giác của công ty cổ đại nhẹ nhàng, rất nho nhã.”

“So với Lôi Đình Lệ thì sao? Ai đẹp trai hơn?” Lâm Miễu nhiều chuyện nói.

Nghe được 3 chữ Lôi Đình Lệ này, trong lòng Trì Ngữ Mặc vẫn có chút cảm giác nhàn nhạt không thoải mái.

“Lôi Đình Lệ, ngũ quan tương đối sắc nét, nét đẹp của anh ta là phô ra, nhìn cái là được người khác chú ý, lãnh khốc, khí thế không cách nào coi nhẹ, nhìn vào sẽ khiến lòng người thấy sợ hãi, nhưng người như Nghị Nam, là người mà nhìn vào rất dễ chịu.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.

“Nói xong, tớ lập tức muốn được gặp anh ta.” Lâm Miễu bưng mặt si mê.

Trì Ngữ Mặc hít sâu một hơi, bởi vì đã quyết định hẹn hò với Tống Nghị Nam, cô lại khẩn trương lên.

Sauk hi bọn họ xuống xe, trước tiên họ vào ở khách sạn gần bệnh viện.

Trước khi đi bệnh viện, Trì Ngữ Mặc đi mua trái cây.

“Cậu cứ như vậy đi với mặt mộc sao?” Lâm Miễu ghét bỏ nói.

“Dáng vẻ chật vật nhất của tớ anh ta cũng đã thấy qua, cho nên, mặc mộc cũng sao.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.

“Đó không giống, ai lại không thích bạn gái của mình vui tai vui mắt chứ, cô trang điểm chút, anh ta sẽ càng thích.” Lâm Miễu thúc giục nói.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy trang điểm sẽ tỏ ra quá cố ý, cô rất băn khoăn.

“Ít nhất là lễ phép đi, tạp chí của tụi tớ gần đây mời được một chuyên gia tình cảm, cô ta nói, rất nhiều phụ nữ sẽ căn cứ vào mức độ quan trọng của đối phương đối với mình mà chọn mức độ trang điểm tinh tế của khuôn mặt, chẳng lẽ, cậu ở trong lòng Tống Nghị Nam không quan trọng sao?” Lâm Miễu thuận miệng nói.

Trì Ngữ Mặc dừng một chút.

Lúc trước cô gặp Lôi Đình Lệ, là cố tình trang điểm.

Nghị Nam...

Cô cũng nên trang điểm.

“Tớ biết rồi.” Trì Ngữ Mặc trả lời.

Trước khi cô đi bệnh viện, cũng trang điểm kĩ.

Lâm Miễu muốn mau chóng được gặp Tống Nghị Nam.

Cửa phòng bệnh của Tống Nghị Nam, càng ngày càng gần, Trì Ngữ Mặc cũng càng ngày càng khẩn trương.

“Cô đó nha, bỏ cái tâm đó đi, anh ta vì theo đuổi bạn gái, cố ý kêu bác sĩ nói nặng bệnh tình.” Y tá ở bên kia nói chuyện phiếm.