Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 262



Cô không thích nơi này, năm lần bảy lượt xảy ra chuyện đều tại nơi này, “Tới đây, tôi thà đến chỗ bà nội.”

“Ở đây như thế nào?” Lôi Đình Lệ khó hiểu mà hỏi rằng.

“Nếu bạn gái của anh đến, cô ta muốn vào phòng thì sao, anh cho cô ta vào, hay là không cho, tôi không muốn trốn tránh nơm nớp lo sợ nữa.”

“Anh biết rồi.” Lôi Đình Lệ nói rằng, tiếp tục lái xe, dừng lại ở trước cửa khách sạn Lôi Nặc.

Hôm nay Lôi Đình Lệ thật dễ dãi, tính tình cũng tương đối tốt, cô theo anh bước xuống xe.

Anh đi trước, nói về lễ tân vài câu, lễ tân đưa cho anh một tấm thẻ.

Anh đi ở phía trước, Trì Ngữ Mặc theo sau anh.

Anh bước vào thang máy, cô đi theo vào thang máy.

“Anh đã đặt một căn phòng tổng thống, em ở tạm chỗ này trước, bọn họ có phục vụ phòng, có thể kêu đồ ăn đưa đến phòng, ngoài sau phòng tổng thống có một vườn hoa lộ thiên, hoàn cảnh không tệ, cũng rất yên tĩnh.”

“Ơ.” Trì Ngữ Mặc ừ một tiếng.

Anh không nói thêm gì nữa, nhìn về phía trước, chẳng mấy chốc, liền tới lầu 21.

Anh mở cửa phòng ra, bên trong rất lớn, chắc có khoảng 120 mét vuông, vườn hoa trên không, ba phòng hai phòng khách một phòng bếp hai phòng tắm, gọn gàng sạch sẽ, tivi cao bằng người, lớn bằng một bức tường.

“Phòng này của anh bán ra cần bao nhiêu tiền một đêm?” Trì Ngữ Mặc tò mò mà hỏi.

“12 ngàn, đồ trang điểm trong phòng tắm là hiệu Lancome, em có thể trực tiếp sử dụng.” Lôi Đình Lệ nói rằng.

Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ, bèn đi thưởng thức căn phỏng tổng thống 12 ngàn này, rất xa hoa, kết cấu chặt chẽ, mỗi một nơi đều rất tinh tế, trang nhã, cao quý, giường trong phòng cũng không phải là loại giường bình thường, có chút giống Simmons, rất lớn.

Vả lại, hai căn phòng đều là phòng ngủ.

Cho nên, anh cũng chuẩn bị ngủ ở đây sao?

“Phòng này của các anh có người ở không?” Trì Ngữ Mặc tò mò mà hỏi rằng, một đêm còn cao hơn tiền lương một tháng của cô.

“Thông thường, rất nhiều người ở dài hạn, khoảng một tháng.” Lôi Đình Lệ nói rằng.

“Một tháng, không phải chứ, một tháng chẳng phải cần 360 ngàn sao?” Trì Ngữ Mặc không tin.

Lôi Đình Lệ nhìn cô, không lên tiếng.

Trì Ngữ Mặc có thể đọc được một số nội dung từ trong ánh mắt anh, nghĩ nghĩ cũng đúng, những người giàu có như họ, dùng để đi tàu nhanh gì đó, một đêm cũng 300 ngàn, 400 ngàn, cho nên, chút ít tiền này đối với họ mà nói, chẳng là gì cả.

Tiền của Lôi Đình Lệ càng nhiều hơn, tùy tay quăng ra mấy triệu giống như mấy ngàn đồng vậy.

“Buổi trưa chúng ta ăn ở đây?” Trì Ngữ Mặc hỏi rằng.

“Ừm, em thích ăn gì, gọi trực tiếp, đầu bếp phục vụ khách hàng cùng với đầu bếp trong nhà hàng Lôi Nặc là như nhau.” Lôi Đình Lệ nói rằng, mở cửa ban công ra.

Ban công thông qua vườn hoa không trung.

Tầm mắt Trì Ngữ Mặc nhìn sang vườn hoa không trung, thật sự rất xa xỉ, hoa lá cây cỏ đủ màu sắc, chế tạo nên khu vườn mộng mơ hoàn hảo này, “Có người chụp hình cưới ở đây không? Cảm giác đặc biệt đẹp.”

“Có, rất nhiều, trước kia vì muốn làm tuyên truyền, quay phim cũng tại đây, thu hút rất nhiều du khách tới ở.” Lôi Đình Lệ giải thích rằng.

Trì Ngữ Mặc bước vào trong khu vườn xanh, ngẩng đầu nhìn phong cảnh của những loài hoa và loài cây không biết tên, nhắm mắt lại, ngửi những mùi thơm của cây cỏ hoa lá, không ngờ ở trên đỉnh của thành thị phồn hoa này, còn có phong cảnh tuyệt đẹp như vậy, “Lúc buổi tối, dựng một tấm chiếu ở đây, còn có màng nữa, đặc biệt đẹp, Lôi Đình Lệ, buổi tối tôi có thể bảo Lâm Miễu đến không?”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ ừ một tiếng.

Sao cô lại có cảm giác hôm nay tính tình của Lôi Đình Lệ đặc biệt tốt vậy.

“Hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.” Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ hỏi rằng.

Lôi Đình Lệ trầm tĩnh mà nhìn cô, trầm mặc một hồi, gật đầu.

Trì Ngữ Mặc cũng nở nụ cười, “Có ai nói qua, khi tâm trạng của Lôi tổng tốt lên, trông vô cùng đẹp trai không.”

“Em.” Lôi Đình Lệ nói một chữ đơn giản.

“Hi vọng Lôi tổng tiếp tục duy trì tâm trạng này.” Trì Ngữ Mặc cười bước trở về, lật thực đơn ra, dựa vào số điện thoại trên thực đơn gọi điện cho lễ tân.

Cô gọi một phần bò bít tết, bò nấu canh chua, thịt hấp khổ qua, còn có củ cải viên.

Thấy Lôi Đình Lệ từ ngoài vườn hoa bước vào, hỏi anh: “Lôi Đình Lệ, anh còn muốn ăn gì khác nữa không?”

“Em tự quyết định.” Lôi Đình Lệ nói rằng, ngồi xuống sofa, lướt điện thoại.

Trì Ngữ Mặc lại gọi thêm một phần bò, còn có thịt kho tàu.

Cô thấy Lôi Đình Lệ ngồi lên sofa, bèn về phòng, thuận tay khóa cửa lại.

Cô gọi cho Lâm Miễu.

“Miễu Miễu, gần đây tớ ở trong phòng tổng thống của khách sạn Lôi Nặc, qua đây ở với tớ đi.” Trì Ngữ Mặc mời cô.

“Wa, thật xa xỉ, ở đó một đêm cần mấy chục ngàn đấy.” Lâm Miễu ngưỡng mộ.

“Ừm, có đồ tốt phải chia sẻ với bạn thân, cậu qua đây đi.” Trì Ngữ Mặc cười mỉm chi mà gọi mời.

Lâm Miễu khựng lại một hồi, “Cái kia, Lôi Đình Lệ đâu, anh ta không phải cũng ở chỗ đó chứ?”

“Không biết, phòng tổng thống anh ta đặt có hai căn phòng, có thể... sẽ ở chỗ này, cậu tới đi, tối tớ mời cậu ăn đùi dê nướng, chính là ở trong khách sạn Lôi Nặc.”

“Để tớ suy nghĩ, người vì tiền chết, chim vì ăn chết, nếu tớ đi, thì phải đi mua cột thu lôi trước.”

“Ha ha.” Trì Ngữ Mặc bị Lâm Miễu chọc cười, “Tới đi.”

“Tớ thật sự là xả thân vì anh hùng mà, nhưng mà tớ phải nhắc nhở cậu, lần trước tớ ở chung với cậu trong bệnh viện, Lôi Đình Lệ cũng có thể đuổi tớ đi, lần này, khó bảo đảm anh ta sẽ không đuổi tớ, nếu anh ta đuổi tớ đi, tớ sẽ đi ngay lập tức đấy.” Lâm Miễu thông báo trước.

“Sẽ không đâu, tớ có hỏi anh ta cậu có thể đến không, anh ta rất sảng khoái mà đồng ý.”

“Lạ thường như vậy, nhất định có vấn đề, tớ biết rồi, buổi tối đến, ha ha ha, rất lâu rồi tớ chưa ăn thịt dê, vui quá, buổi tối gặp.” Lâm Miễu hùng hùng hổ hổ cúp máy.

Trì Ngữ Mặc nghỉ ngơi một chút, nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là đưa đồ ăn đến, mở cửa ra, thấy người đến là Lý Hạo.

Anh đem một đống đồ tới, máy tính của Lôi Đình Lệ, văn kiện, còn có tấm màng màu xanh, bình điện, đèn quân sự, máy quạt gió lạnh dùng khi cắm trại dã ngoại.

Lý Hạo thấy Trì Ngữ Mặc, vui vẻ mà chào hỏi, “Chào phu nhân.”

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Lý Hạo, đừng xưng hô bậy bạ.” Trì Ngữ Mặc ngăn cản.

Lý Hạo trẻ như vậy đã là trợ lý của Lôi Đình Lệ, nhưng vẫn có đầy đủ năng lực sát ngôn quan sắc, phỏng đoán thánh ý.

Lúc anh gọi Trì Ngữ Mặc là phu nhân, rõ ràng nhìn thấy trên mặt Lôi Đình Lệ dịu dàng đi, đổi cách xưng hô rằng “Bà Lôi.”

“Lý Hạo.” Trì Ngữ Mặc gào lên.

Cô nhìn sang Lôi Đình Lệ, “Anh quản lý anh ta cho tốt.”

“Đừng gọi bậy. Đi làm chuyện cậu nên làm.” Lôi Đình Lệ nói rằng, giọng điệu nói với Lý Hạo rõ ràng rất tốt, trái lại có cảm giác dung túng.

Lý Hạo nhếch mép, “Vâng.”

Anh xách đồ vào vườn hoa.

Trì Ngữ Mặc đứng ở cửa sổ nhìn anh.

Lý Hạo dựng tấm màng lên trước, tấm màng Lôi Đình Lệ bảo anh tìm vô cùng lớn, dài ba mét.

Anh lại gắn đèn lên trên đỉnh, lắp đặt cả công tắc, bình điện kia giấu trong bụi hoa.

Trì Ngữ Mặc biết anh đang làm gì.

Trước kia cô từng nói, nếu có thêm cái màng thì tốt rồi.

Lôi Đình Lệ quả nhiên dựa theo tưởng tượng của cô mà làm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.