Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 48



Trương Vân Huệ theo cô bước qua đó, đem theo một phần tư liệu để trên bàn của Trì Ngữ Mặc, trịnh trọng nói, “Tiểu Mặc, lần họp này, có một vụ khá khó ăn, cấp trên đã quyết định để em tiếp vụ này, nếu thành công, em sẽ có một khoản thu nhập không nhỏ.”

“Nếu không thành công thì sao?” Trì Ngữ Mặc hỏi lại.

“Sẽ không ảnh hưởng đến việc mà em trở thành một nhân viên chính thức, chỉ là, vụ án này ở thành phố Khang Lãng, cần phải đi công tác, cần thời gian ít nhất ba tháng mới có thể hoàn thành.”

“Điều này không có vấn đề, em không sợ cực khổ.” Trì Ngữ Mặc cười.

Mối lo của Trương Vân Huệ lớn hơn nhiều, “Đương sự của em là Hồ Đình, vụ lần này liên quan đến phân chia tài sản, đối phương là người đứng đầu của Hồ Gia, rất có quyền có thế tại thành phố Khang Lãng, ở thành phố Khang Lãng không ai dám nhận vụ này của Hồ Đình, sợ bị người Hồ Gia báo thù, cho nên, Hồ Đình tìm đến văn phòng luật sư của chúng ta.”

Trì Ngữ Mặc nhanh chóng hiểu hết ý của sư phụ, “Vậy đương sự của em giờ đang ở đâu?”

“Ở khách sạn Shangri-La phòng 1105. Tiểu Mặc, linh hoạt tí. ” Trương Vân Huệ nhắc nhở.

Trì Ngữ Mặc đưa tư thế tay tạo dáng OK.

Trương Vân Huệ cười nhẹ, đồ đệ này, cô vẫn là rất thích, ‘‘Công ty này trợ cấp cho em không tệ, ở thành phố Khang Lãng phí công tác mỗi ngày là 1500 đồng, tiền xe sẽ được thanh toán hóa đơn sau, em đến chỗ tài vụ lấy 3 vạn trước, không đủ thì nhắn tin cho ta sau, ta sẽ giúp em dự chi thêm. ’’

‘‘Cám ơn sư phụ.’’

Trì Ngữ Mặc đi nhận tiền tạm ứng xong, đi gặp đương sự của cô Hồ Đình.

Từ khách sạn Shangri- La ra, đã là 3 giờ chiều.

Cô ngồi xe bus đi, đến dãy lầu Lâm Miểu lấy xe.

Tối đến, lật đọc tư liệu, tư liệu không hoàn chỉnh lắm, có thể là do bối cảnh chính trị cảu Hồ Gia rất mạnh, nên đến tên cũng thu thập không hoàn chỉnh.

Ví dụ như, chồng đầu tiên của con gái út Hồ lão gia là ai, và người con đầu tiên với chồng trước là ai, cháu trai lớn của Hồ lão gia lại là ai?

Những điều này đều nhuộm màu thần bí, nhưng mà, theo tư liệu đã biết, cho dù một người cháu nào của Hồ Gia dù không phải chính trị gia, đều là gia đình giàu có một phương.

Mà Hồ Đình, lại là sản phẩm của mối tình phong lưu một đêm của Hồ lão gia, do một người đàn bà làm việc trong ngành phục vụ khách hàng giấu Hồ lão gia sinh ra.

Muốn đánh thắng trận này, quả thật rất khó khăn.

Điện thoại cô reng lên.

Cô thấy là mẹ nuôi, cô nhận điện thoại, “Mẹ, có việc gì?”

“Tiểu Mặc, mẹ và chị con đang ở ở chùa Mạnh Tường cầu phúc, tối nay chắc không về.”

“Cần con lo cho ba không?”

“Không phải, nhà mà mẹ làm việc ấy, chiều này có tổ chức yến tiệc, bảo mẹ qua đó dọn dẹp, nhưng mẹ về không kịp. Lần trước chuyện của Cổ Đổng làm mẹ bồi thường ít hơn rất nhiều lần, nếu mẹ không đi qua đó dọn dẹp e rằng không hay lắm, con xem, chiều nay trước 7h con có thể giúp mẹ dọn dẹp không?”

Trì Ngữ Mặc nhìn thời giian trên điện thoại, cô qua đó dọn dẹp xong rồi quay lại vẫn còn kịp, “Được, mẹ gửi địa chỉ qua đây cho con.”

“Cám ơn con Tiểu Mặc, chìa khóa nhà ông ta mẹ để trước lối vào, dán trên tấm bảng hiệu, số 86 khu biệt thự Hòa Cảnh.”

“Dạ.”

Trì Ngữ Mặc mở cửa biệt thực ra, một khu lộn xộn, các loại đồ ăn vặt, bánh snack, bình rượu, dưa hấu, mùi rượu, mùi thuốc, hỗn tạp mùi vị các loại nước hoa, trực tiếp xông thẳng vào mũi.

Cùng đều là hào môn, Lôi Đình Lệ cao sang không dính bụi trần, những người này, lại chìm đắm trong cơn say.

Cô nhanh chóng dọn dẹp phòng khách, nhà ăn, nhà vệ sinh, phòng sách, phòng khách, sau khi đem toàn bộ rác đi vứt, mới lên lầu 2 dọn dẹp.

Sau lưng, đột nhiên có người ôm chặt cô, “Bảo bối, sao em còn chưa đi?”

Trì Ngữ Mặc ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, đoán đây là thiếu gia của nhà này, nhẫn nhịn nói, “Anh nhận nhầm người rồi, tôi chỉ là người giúp việc.”

Người đàn ông đưa tấm thân mình ra, lướt qua nhìn lấy thân hình của Trì Ngữ Mặc, kinh ngạc dò xét khuôn mặt của Trì Ngữ Mặc, lộ ra một nụ cười, “Là em. Sao lại là em?”

Trì Ngữ Mặc nhẹ nhăn mày, nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh, cao gầy, da trắng, mặc áo sơ mi hoa, áo vest trắng, tóc phồng lên, toàn bộ trải gọn về phía sau, đeo một khuyên tai màu đen, vẽ đường kẽ mắt nhạt, đẹp trai tựa như hoa.

Cô nhớ rằng không hề quen biết người này, “Anh là ai?”

Niên Cung Duật kích động ôm chặt lấy Trì Ngữ Mặc, “Cher, Anh là Sun, em quên anh rồi sao? Anh còn tưởng em đã chết trong trận động đất đó, sau khi động đất qua đi, em đã mất tích.”

Trì Ngữ Mặc nhớ ra anh ta là ai rồi, lúc cô đi du học, là người đã quấn theo cô suốt một năm trời.

“Ê, Sun, cho anh thời gian 3 giây thả tôi ra, không thì, anh biết, tay tôi sẽ động thủ chỗ nào chứ?” Trì Ngữ Mặc cảnh cáo.

“Không thả, lần này anh không thả em ra nữa đâu.” Niên Cung Duật vui vẻ nói.

Trì Ngữ Mặc dùng sức nhéo vào eo anh ta.

Anh ta nhột đến nhảy lên thả cô ra. “Nhiều năm như vậy, tính cách em chả thay đổi tí nào.”

Trì Ngữ Mặc giương mắt nhìn khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của anh ta, “Anh lại trở nên... Đầy nữ tính thế này.”

“Anh là đàn ông.” Niên Cung Duật đính chính, hôn cái lên mặt cô.

Cô đã biết anh ta sẽ như thế, chả khách khí, một tát, dán thẳng vào mặt hắn.

“Cung Duật, thay đồ xong chưa, đi thôi.” Trình Phong đẩy cửa ra, nhìn thấy Niên Cung Duật, rồi hướng mắt nhìn Trì Ngữ Mặc, nghi hoặc. “Sao cô lại ở đây?”

“Mẹ em là người làm công theo giờ của nhà Niên thiếu gia, em giúp mẹ qua đây dọn dẹp, sắp xong rồi, em đi trước. “Trì Ngữ Mặc từ phòng bước ra.

“Cher.” Niên Cung Duật đuổi theo.

Trình Phong kéo hắn lại, “Vừa nãy cậu bị đánh chưa đủ sao? Cô ta là người phụ nữ của anh tớ, cậu tốt nhất đừng đụng vào cô ta.”

“Cái gì, Cher là bạn gái của Lôi Đình Lệ?”

Biểu hiện của Trình Phong khá rõ ràng, đưa hai ngón cái lên, móc vào nhau, “Họ ngủ chung với nhau nhiều lần rồi, anh ta tớ rất thích cô ta.”

“Mình không để ý, Cher là của mình.” Niên Cung Duật tự tin nói.

“Cậu đã có rất nhiều đàn bà rồi, Nhị ca tớ chỉ có mình cô ta.”

“Đó là do tớ tưởng Cher đã chết rồi, tớ không ngờ cô ấy còn sống, tớ phải theo đuổi cô ấy.” Niên Cung Duật hất tay Trình Phong ra, đuổi theo, Trì Ngữ Mặc đã không còn ở đó.

“Chả biết Trì Ngữ Mặc có gì tốt, đàn ông các người ai cũng thích cô ta?” Thường Lưu Nguyệt đứng bên cạnh Trình Phong lời nói có phần ác ý, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn.

“Đồ xinh đẹp, ai chả thích, thôi, tiểu Lục, em đừng quậy nữa. nhị ca thật sự thích cô ta.” Trình Phong nhắc.

Thường Lưu Nguyệt môi tru lên, nói chắc nịt, “Nhị ca, em cũng rất thích anh ấy. Ngũ ca, anh biết mà.”

Trì Ngữ Mặc mua sò về, nhìn thấy xe của Lôi Đình Lệ đã ở đó rồi.

Cô nở nụ cười tươi, đi vào trong phòng.

Lôi Đình Lệ ngồi trên ghế sofa, cúi đầu lướt điện thoại.

“Lôi Tổng, chào.” Trì Ngữ Mặc nhiệt tình chào hỏi.

Anh ngước đầu lên nhìn cô, anh mắt sắc bén lướt qua cô, lạnh băng rồi đứng dậy, không nói gì, nhìn về hướng thang máy rồi đi đến đó.

“Lôi Tổng, tôi có mua sò, giờ vẫn còn nóng, anh có muốn ăn không?” Trì Ngữ Mặc đưa túi nilong lên.

Lôi Đình Lệ dừng bước, ánh mắt liếc xéo cô, “Trì Ngữ Mặc...”