Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 72



Trình Phong thấy Lôi Đình Lệ không phản đối nên tưởng anh đã đồng ý bèn quay ra cười phớ lớ, “Em cũng kêu bạn gái em tới, bạn gái em còn mấy người bạn thân, mấy cô đó đều xinh lắm.”

Lôi Đình Lệ vẫn im lặng, dầm mình trong bóng tối, thi thoảng có ánh sáng từ màn hình ti vi hắt lên người anh, làm lộ ra dáng vẻ bực dọc lầm lỳ kia.

Chẳng bao lâu, Trình Phong nhận được một cuộc điện thoại, anh quay sang Lôi Đình Lệ nói, “Lộ Lộ và Tiểu Văn đến rồi. Em đi đón họ.”

Nói rồi Trình Phong bước ra ngoài, nhìn thấy Lộ Lộ và Tiểu Văn, anh vừa cười vừa bước tới, “Có biết hôm nay anh giới thiệu ai cho các em không?”

“Ai vậy?” Lộ Lộ hiếu kỳ hỏi.

“Lôi Đình Lệ. Nhị ca của anh.” Trình Phong đắc ý nói.

“Lôi Đình Lệ, không phải chứ, em hâm mộ anh ấy cực kỳ luôn, em là fan ruột đấy.” Ánh mắt Tiểu Văn chớp chớp như muốn phát sáng, lồng ngực đập dồn dập.

“Phải xem vận may của các em thế nào, bây giờ anh trai anh đang độc thân, anh ấy thích mấy cô đơn thuần mà hoạt bát một chút, nói không chừng đêm nay sẽ dẫn một người trong các em đi khách sạn, nếu có được anh ấy dẫn đi thì chờ đợi các em là một tương lai rực rỡ đấy.”

Mấy ngôi sao đang nổi nhất bây giờ đều là người của công ty nhị ca, anh ấy muốn lăng xê ai thì người đó chỉ có nổi hơn cồn thôi.

Còn về tiền ấy, nhị ca anh luôn hào phóng trong vấn đề này, nhưng nếu như dẫn các em đi qua đêm, các em sẽ không từ chối chứ?” Trình Phong hỏi trước, nếu nhị ca mà bị người mà anh ta đem đến từ chối thì sau này anh ta khó mà sống yên ổn.

Lộ Lộ và Tiểu Văn quay sang nhìn nhau.

“Nếu như đối phương là Lôi Đình Lệ, em đồng ý.” Tiểu Văn đỏ mặt nói, mắt liếc sang nhìn Lộ Lộ.

Lộ Lộ gật đầu, đồng ý với Trình Phong, “Cảm ơn Trình ca đã giúp bọn em giới thiệu. Sau này bọn em chắc chắn sẽ cảm tạ Trình ca.

“Em biết ăn nói đấy, có chút giống với cô gái kia, theo anh.” Trình Phong cười nói rồi dẫn đường.

Một người phụ nữ đội mũ thập thò đằng sau con sư tử đá trước cửa, cô ta thò đầu ra, trong ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc, cô ta lập tức bấm điện thoại, “Tiểu Mặc, tớ là Lâm Miễu đây, nói cho cậu biết chuyện này.”

Trì Ngữ Mặc giờ này đang nằm trên giường, chân phải vắt lên đầu gối chân trái, đung đưa qua lại, “Có tin gì hot nào?”

“Cậu có biết Trình Phong không? Chính là cậu chàng làng chơi quan hệ rất thân thiết với Lôi Đình Lệ ấy. “

“Ờ, biết, hình như trong giới của họ được gọi là lão ngũ, sao thế?”

“Hôm nay Lôi Đình Lệ và anh ta đều ở Thanh Phong Các, anh ta có gọi đến hai cô gái, bọn họ nhìn khá đơn thuần, hình như là diễn viên hạng 13, Lôi Đình Lệ sẽ đưa một cô trong số họ đi khách sạn qua đêm, trước đó anh ta có hỏi hai cô gái xem họ có tình nguyện không?”

Trong lòng Trì Ngữ Mặc bỗng chốc có một cảm giác khá kỳ lạ, cô thấy hơi cay cay nhưng cũng chỉ là trong tích tắc, “Bình thường thôi mà, giới của họ là vậy, cậu biết đấy, đại gia mà.”

“Tớ không thể tin được Lôi Đình Lệ là con người như vậy, trông thì đàng hoàng đạo mạo như không vương hương phấn, cuối cùng cũng là một tên sở khanh. Tớ chẳng muốn làm fan của hắn nữa.” Lâm Miễu giọng bực dọc.

Trì Ngữ Mặc cười, “Con gái người ta đồng ý rồi, cậu còn ở đó bực mình hộ người ta chắc, anh ta có sở khanh, nhưng không làm hại cậu là được, mai mình phải đi công tác, có khi phải một thời gian nữa mới về được, đến lúc đó mình mời cậu ăn cơm.”

“Mình sẽ nhớ cậu đấy, thôi không nói nữa, hôm nay mình phải soạn cái tin hot này mới được.”

“Cô gái, cẩn thận đôi chút thì tốt hơn, có một số người không nên động vào đâu.” Trì Ngữ Mặc lo lắng dặn dò.

“Mình biết, mình sẽ tự ước chừng mực, nói chuyện sau nhé.” Lâm Miễu nhanh chóng cúp điện thoại.

Trì Ngữ Mặc đặt điện thoại lên đầu giường, ngước nhìn lên trần nhà vôi trắng kia, nở một nụ cười khó hiểu.

Cô biết ngày mà, mấy người lắm tiền nhiều của khó mà chung tình được, đối với họ, nhiều tiền, nhiều gái, tự nhiên cũng có nhiều cám dỗ.

Vẻ mới mẻ của một cô gái sẽ qua đi rất nhanh, thân hình và gương mặt của phụ nữ cũng chẳng thể vĩnh viễn, đặc biệt là với vẻ trẻ trung của làn da.

Bọn họ có đủ điều kiện để liên tục thay đổi những cô gái tươi trẻ và mới mẻ, cho đến khi bọn họ không còn sức để mà làm gì nữa thì cuối cùng bên cạnh họ cũng vẫn là một người phụ nữ trẻ đẹp.

Còn cô, tình yêu mà cô mong muốn, quan trọng nhất phải là sự trung thành cả đời.

Đã khá muộn rồi, cô tắt đèn đi, nhắm mắt lại, đặt Lôi Đình lệ ra khỏi đầu mình rồi thiếp vào giấc ngủ.

Trong phòng VIP

Trình Phong đưa Lộ Lộ và Tiểu Văn bước vào, rồi nhiệt tình giới thiệu cho Lôi Đình Lệ, “Váy trắng là Tiểu Văn, còn cô mặc váy đen này là Lộ Lộ, nhanh chào anh Lôi đi.”

“Anh Lôi.” Hai cô gái đồng thanh nói.

Lôi Đình Lệ liếc nhìn qua gương mặt của hai cô gái, thái độ của anh khá bàng quan, thư thả và có chút... lạnh nhạt.

Hai cô gái ngại ngùng đứng đó trộm nhìn Lôi Đình Lệ.

“Còn không nhanh ngồi xuống bên cạnh anh Lôi.” Trình Phong giục hai cô gái.

“Vâng.”

Tiểu Văn ngồi xuống bên phải Lôi Đình Lệ, còn Lộ Lộ ngồi bên trái.

Lôi Đình Lệ hơi cau mày.

Anh vẫn không thích thú con gái quá sát lại bên mình, cũng may hai cô gái này còn ngoan chán, họ vẫn giữ khoảng cách với anh khoảng 10 cm, không đến nỗi sáp sáp vào người anh.

“Anh Lôi, anh muốn hát bài nào, em đi bấm cho anh.” Lộ Lộ khẽ khàng nói.

“Mấy người hát.” Hôm nay anh không có nhã hứng hát hò.

Lộ Lộ đi chọn bài, cô muốn thể hiện giọng hát của mình trước mặt Lôi Đình Lệ, không chừng sau này có cơ hội phát hành CD.

Tiểu Văn thấy Lộ Lộ đi chọn bài, ý nghĩ của cô ta cũng giống như Lộ Lộ nên cũng đứng dậy đi chọn mấy bài tủ của mình.

Nếu như là Trì Ngữ Mặc, anh mà không hát thì cô cũng chẳng hát hò gì cả, cứ ngồi đó, giữ im lặng và phối hợp với đám đông thôi.

“Nhị ca, hai cô gái này đẹp chứ.” Trình Phong tiến tới muốn nhận công.

Lôi Đình Lệ chậm rãi nhìn sang Trình Phong, ánh nhìn khá lạnh nhạt, “Mắt chú mù rồi.”

“Hả, không đẹp sao?” Trình Phong không nghĩ Lôi Đình Lệ sẽ nói vậy.

“Không thấy vậy.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói, nhấp một ngụm rượu.

Trình Phong lại thấy Lôi Đình Lệ không biết thưởng thức, hai cô gái này rõ ràng là top 1 và 2 trong những cô gái của anh ta, anh ta còn tiếc chưa dám đụng vào.

Nhưng nghĩ lại gương mặt của Trì Ngữ Mặc cũng khá dễ nhìn, thuộc tuýp càng nhìn càng ưa. Đúng là đẹp hơn hai cô gái này, lần sau nếu đưa tới giới thiệu chắc chắn phải tìm mấy cô còn xinh hơn Trì Ngữ Mặc.

“Thế nhị ca, trong hai cô này, anh thấy cô nào được? Tối nay để em sắp xếp cho.” Trình Phong dò hỏi.

Lôi Đình Lệ mặt không biến sắc, “Đều không thích.”

Xem ra cuộc vui cũng chẳng mấy vui nữa.

Lôi Đình Lệ đặt cốc rượu xuống, đứng dậy, “Mấy người cứ chơi đi, tôi đi trước, hóa đơn tính cho tôi.”

“Không phải chứ, nhị ca.” Trình Phong chạy ra theo sau Lôi Đình Lệ, “Nhị ca, anh đừng đi chứ, hai cô này anh không thích thì em còn biết mấy loại nữa, cao thấp béo gầy, loại nào cũng có, chỉ cần một câu của anh thôi là em gọi họ đến hết đây.”

Lôi Đình Lệ đăm đăm nhìn Trình Phong, “Có cần anh đưa tiền cho chú mở kỹ viện không?”

Trình Phong, “... Nhị ca, em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, sao anh lại nói em thế.”

Điện thoại của Lôi Đình Lệ bỗng reo lên, anh vừa nhìn tên người gọi đến, gương mặt lộ vẻ trầm tư, bắt máy.