Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 87



Nghĩ lại cũng không có thể lắm.

Sau khi cô từ phòng ngủ của Lôi Đình Lệ đi ra, liền đi nhà bếp làm việc, ở nhà bếp dùng di động xong, không có đến phòng ngủ của Lôi Đình Lệ nữa.

Ma sai quỷ khiến vậy, cô đẩy cửa phòng của Lôi Đình Lệ ra.

Lôi Đình Lệ đang mở đèn đầu giường, ánh đèn rất tối, mơ hồ nhìn thấy anh ngủ rồi, mặt đang hướng lên trời, tư thế ngủ rất là bá khí, cánh tay vẫn là đặt lên trán theo thói quen.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đi vào.

Di động trên tủ đầu giường, hình như là của cô thật đấy.

Trong lòng cô vui mừng, sự vui mừng mất đi có lại, di động kiếm được giúp được cô rất nhiều việc đấy.

Cô vừa lấy được di động, eo cô căng lại, bị Lôi Đình Lệ lôi lên trên giường.

“Đừng ồn.”

“Chết tiệt.” Trì Ngữ Mặc không nhịn được chửi tục.

“Nói cái gì?” Khẩu khí Lôi Đình Lệ nhạy bén vài phần.

Sống lưng cô cứng đơ, tránh lưng sau đụng phải cơ thể mạnh mẽ mà nóng rực của anh, bình tĩnh lại, giải thích nói, “Xin lỗi Lôi tổng, tôi nghe được tiếng chuông di động, phát hiện di động của tôi để quên trong phòng anh, tôi là qua để lấy di động đấy.”

“Uhm, ngủ với tôi một lát.” Giọng anh hơi khàn nói, trong đêm tối lại càng mê hoặc và nguy hiểm.

Trì Ngữ Mặc sởn cả gai ốc lên.

Ngủ với anh một lát?

Câu nói này nhiều nghĩa quá, rất dễ dàng khiến người khác suy nghĩ bậy.

Tim của cô, bụp bụp bụp bụp, hình như là đang đánh trống vậy, cự tuyệt nói, “Tôi ngủ không thành thật lắm, sợ ảnh hưởng anh.”

“Trước đó nói qua rồi, cô đưa tới tận cửa nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu, cô đừng động đậy, ngủ một lát đi.” Giọng nói của Lôi Đình Lệ có chút không kiên nhẫn, mang theo ý nghĩa cảnh cáo.

Cô làm gì mà đưa tới tận cửa, chỉ là tìm di động thôi mà.

Nhưng, anh đã nhận định như vậy, cô giải thích, anh sẽ tin sao?

Cô không dám động đậy thật rồi, đợi một lát sau, sau lưng không một chút tiếng động, ngay cả tiếng hít thở nhẹ đến không nghe được.

“Lôi tổng.” Trì Ngữ Mặc gọi nhẹ.

Không có ai trả lời cô.

Cô muốn lén lén lút lút dậy.

Mới động đậy một chút, eo lại chặt hơn chút.

“Cô không ngoan.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, lẩn trong đó có chút không vui, hít mùi hương trên cổ cô lại nặng thêm chút.

Cô là sợ anh rồi đấy, “Tôi chỉ là muốn chỉnh lại vị trí một chút, ngủ như thế không dễ chịu, chân tôi vẫn còn ở dưới đất đấy.”

“Uhm.” Lôi Đình Lệ lùi lại để nhường chút chỗ cho cô.

Cô bây giờ không ngủ, cũng phải ngủ.

Đây gọi là chuyện gì thế này.

Họ đâu phải là tình nhân, càng không phải vợ chồng, nằm trên một cái giường lớn như vậy, gọi là gì.

Lần trước hồ đồ, cũng thôi rồi, nhưng lần này, tỉnh táo như thế.

Bệnh ngại ngùng của cô lại tái phát.

Nằm bên cạnh Lôi Đình Lệ, lưng đối diện anh. Một phút, hai phút, ba phút...

“Lôi Đình Lệ.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng gọi.

“Uhm.” Anh đáp lại một tiếng.

Trì Ngữ Mặc, “...”

Đây là không ngủ phải không.

Cô gọi anh rồi, lại không thể không nói chuyện, nếu không, Lôi Đình Lệ khẳng định biết là cô đang dò thám anh có đang ngủ không.

“Đầu anh hôm nay lại nhức nữa à?” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng hỏi.

“Uhm.”

“Vậy bây giờ tôi xoa bóp dùm anh.” Cô ngồi dậy, còn đỡ hơn nằm cạnh anh ngại ngùng.

“Vậy thì xoa bóp đi.” Lôi Đình Lệ nói, không có hiện tượng muốn dậy.

Cô, bê cục đá, đè lên chân của mình, chỉ có thể quỳ xuống kế bên người Lôi Đình Lệ, dựa vào xoa bóp cho anh.

Chỉ pháp rất nhẹ, rất dịu dàng, xoa da đầu của anh.

Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh đèn rất tối, chỉ đủ để anh mơ hồ nhìn thấy mặt cô.

Do cô dựa vào, mái tóc cũng xõa cả xuống, lúc có lúc không, từ trên mặt anh thoáng qua, để lại mùi hương thoang thoảng.

Cơ thể anh bắt đầu căng cứng lại, nắm lấy cánh tay cô, cản trở động tác của cô.

Cứ như thế này, anh sẽ không duy trì được, trong mắt, do ức chế đến đến rực lửa, có chút đỏ ửng, trầm giọng nói, “Được rồi, ngủ đi, trễ rồi.”

“Oh.” Cô nhẹ nhàng nằm xuống, vẫn là lưng đối diện anh, lúc đầu tưởng rằng ngủ không được, bất giác, liền ngủ thiếp đi, còn một hơi ngủ tới sáng.

Cô ưỡn eo ra, mở to mắt, lọt vào mắt chính là tay của Lôi Đình Lệ.

Đầu của cô không ngờ đang nằm trên cánh tay của anh, trong lòng kinh ngạc, ngoảnh lại nhìn anh.

Anh thâm sâu nhìn vào cô, không biết là vừa bị cô làm ồn thức dậy, hay là đã tỉnh được một lát rồi, chỉ nghe thấy anh nhẹ giọng nói, “Tê tay.”

“Oh, tôi xin lỗi,tôi xin lỗi.” Trì Ngữ Mặc nằm trên giường, xoa bóp cánh tay cho anh, đau khổ nói, “Tôi nói qua rồi tôi ngủ không thành thật.”

“Cô tối qua làm sao lại đến phòng ngủ của tôi?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Tôi à, di động để quên phòng anh rồi.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

Lôi Đình Lệ khựng lại một hồi, “Uhm, là tôi lấy vào đấy, hôm qua cô để lên trên hồ nước, nếu như di động đụng phải nước, lúc sạc pin lại sẽ chập điện, sau khi chập điện, sẽ tạo thành pin phát nhiệt, rất dễ dẫn đến cháy nổ, cô có biết không?”

“Oh, tôi quên rồi, tôi xin lỗi, tôi sau này sẽ chú ý, vậy Lôi tổng, anh ngủ thêm tí, tôi ra ngoài làm đồ ăn sáng cho anh.” Trì Ngữ Mặc một hơi ngồi dậy.

“Tôi cũng phải thức dậy rồi, bữa sáng chạy bộ tốt cho cơ thể.” Lôi Đình Lệ nói.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, ra hiệu đồng ý, ủng hộ về mặt tinh thần, có khoảng thời gian để chạy bộ đó, cô thà ngủ thêm một lát trên giường.

Cô đi đến nhà vệ sinh phòng cô đánh răng rửa mặt, làm đồ ăn sáng.

Bữa sáng cô hôm qua đã nghĩ ra rồi.

Cháo gà, dùng canh gà nấu cháo, lấy thịt gà để lại trước đó cắt thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, bỏ vào trong cháo, cùng nhau nấu.

Lúc nấu, cô lại chiên thêm hai cái trứng ốp la.

Đợi đến lúc canh gà sắp nấu xong, đem cải xanh đã chuẩn bị sẵn làm bữa ăn sáng lặt lấy lá, cắt thành vụn, bỏ vào trong canh gà.

Thử một miếng, ngon quá.

Cô sau này có tố chất làm đầu bếp nhỏ, nói không chừng sau khi về, còn có thể chinh phục lão thái thái, nghĩ đến đã vui rồi.

Lôi Đình Lệ đang chạy bộ ở công viên, ánh nhìn vô tình nhìn sang lan can phòng của phòng anh, dừng bước chân lại.

Anh không nghĩ đến cô tối hôm qua đã giặt hết quần áo của anh, còn treo hết lên trên lan can phòng cô, treo cùng với quần áo của cô, theo gió thoảng qua, quần áo với quần áo dựa chặt vào nhau, như là một gia đình vậy.

Trong lòng anh có rung động, lấy di động ra, nhắm chuẩn rồi, chụp lấy một tấm hình, gửi lên trên Weibo.

Trì Ngữ Mặc cơ bản là đã làm xong đồ ăn sáng, đang quét dọn phòng ngủ của anh.

Tiếng điện thoại reng lên, cô thấy là Lâm Miễu, nhấc máy.

“Tiểu Mặc, cậu bây giờ đang ở đâu thế?” Lâm Miễu nôn nóng hỏi, trong nôn nóng, còn có một chút hưng phấn.

“Đang đi công tác, sao thế?” Trì Ngữ Mặc khó hiểu.

“Cậu bây giờ đỏ (nổi tiếng) rồi, biết không?”

“Oh, không biết, tớ đâu phải là tôm, làm sao mà đỏ được?” Trì Ngữ Mặc không hiểu gì cả.

“Hôm nay Lôi Đình Lệ đột nhiên cập nhật một tấm hình lên Weibo, tấm hình đó là quần áo của đàn ông và phụ nữ dựa vào nhau, đây chẳng phải nghĩa là anh đang sống chung với một người phụ nữ sao? Mấu chốt là, còn có người biết chuyện tình nói, người phụ nữ sống chung ấy, là cậu, Trì Ngữ Mặc.”

Trì Ngữ Mặc nghe xong tê cả da đầu, tiếng chuông báo trong lòng vang lên, “Cậu đợi chút.”

Cô lập tức mở Weibo ra ngay, nhìn thấy tấm hình mới cập nhật của Lôi Đình Lệ.

Chết tiệt, là quần áo của cô thật, tấm hình chụp được là cái lan can hiện tại cô đang đứng.

Lôi Đình Lệ, anh đến đây, đến đây, tôi bảo đảm không đánh chết anh!